Mở ra tin nhắn, đầu tiên thấy là Lục Cẩn Niên gởi tới một tấm hình, đó là một lễ phục màu lam nhạt, máng lên móc áo, phía dưới còn đặt đôi cao gót cùng màu.
Kiều An Hạ sửng sốt một lát, mới nhìn xuống: 【 Tôi là Lục Cẩn Niên, mặc dù lúc đầu cô không đồng ý tham gia hôn lễ của tôi vàKiều Kiều, cô ấy cũng biết cô sẽ không tới, nhưng mà vẫn cố ý dặn dò người chuẩn bị lễ phục cho cô. Còn chuyện bút ghi âm, Kiều Kiều cũng không biết, sau này cũng sẽ không biết. 】
Mặc dù chỉ là lác đác mấy lời, nhưng lại như cũ khiến cho người ta cảm thấy phong cách làm việc của Lục Cẩn Niên, đơn giản trực tiếp vào thẳng chủ đề.
Kiều An Hạ nằm trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm lễ phục màu xanh nhạt và đôi giày cao gót kia, hồi lâu mí mắt cũng không chớp một cái.
Ước chừng qua ba phút, có nước mắt theo mắt của cô chảy xuôi xuống, càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, Kiều An Hạ trực tiếp khóc thành tiếng.
Lễ phục và đôi giày cao gót đó, là cô và Kiều An Hảo cùng chung 1 chỗ nhìn thấy trên TV 3 năm trước, cô nhìn trúng bộ đồ dâu phụ, sau đó liền chỉ cho Kiều An Hảo nói, tương lai lúc con bé kết hôn, nhất định phải cho cô làm dâu phụ, hơn nữa còn phải chuẩn bị cho cô một bộ y phục giống như vậy, cô muốn mình thật xinh đẹp bên cạnh cô dâu.
Lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng mà cô không nghĩ tới, một ngày kia, con bé kết hôn, thật sự tìm người thiết kế bộ lễ phục cô thích đó.
Hình ảnh lúc ấy, từ trên ti vi rõ ràng chợt lóe lên... Ngày hôm sau xem lại, cố ý giữ gìn sao?
Còn nữa, câu nói sau cùng của Lục Cẩn Niên là có ý gì?
Kiều An Hảo thích anh mười ba năm, anh thích Kiều An Hảo mười ba năm, còn trẻ bởi vì cô ích kỷ, rõ ràng có thể thuận lý thành chương để bọn họ ở cùng một chỗ, lại khiến tình yêu vòng con đường xa nhất, còn vất vả như vậy.
Tất nhiên Hàn Như Sơ có lỗi, nhưng mà, nếu ban đầu không phải là cô nói cho Hàn Như Sơ, chuyện Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo, có phải càng về sau sẽ không phát sinh những chuyện bi thảm kia...
Phải biết, Kiều An Hảo cho tới bây giờ cũng không thua thiệt cô Kiều An Hạ, là Kiều An Hạ thua thiệt bản thân, là cô Kiều An Hạ làm sai, nhưng mà tại sao lúc Lục Cẩn Niên đưa con bé đến nhà họ Kiều, nó lại mua cho cô nhiều đồ cô thích như vậy? Tại sao phải bày tỏ nhiều lần như vậy? Tại sao ở phòng rửa tay thấy Lâm Thi Ý nói mình như vậy, không để ý mình có bầu mà lao ra? Tại sao biết cô không đi tham gia hôn lễ của mình, còn chuẩn bịlễ phục cho cô?
Cô tình nguyện con bé mắng cô, chất vấn cô, cùng cô nhất đao lưỡng đoạn, cô cũng không bằng lòng để con bé đối tốt với mình như vậy, bởi vì chỉ khiến cô càng thêm khó xử.
Kiều An Hạ đến cuối cùng trực tiếp khóc thành tiếng, tiềm thức khổ sở giống như trước, tìm Trình Dạng bày tỏ, nhưng mà đợi đến lúc cô cầm điện thoại di động, mới nghĩ đến Trình Dạng và cô đã không còn chút dây dưa nào nữa.
Lúc cô không thấy Trình Dạng, không phải là không muốn, nhưng mà tối nay thấy anh, cô mới phát hiện, suốt khoảng thời gian này, lại nhớ anh nhiều như vậy, nhớ, vì vậy đáy lòng cô lại càng nặng nề đau, một cảm giác thấu xương bứt rứt.