“Sao đột nhiên có quyết định này?” Lục Cẩn Niên nhăn mày, như là hiểu ra gì đó, lại hỏi: “Bởi vì những tin đồn trên mạng sao?”
Lục Cẩn Niên hỏi liên tục hai vấn đề, sau đó liền buông mí mắt xuống: “Kiều Kiều, thật xin lỗi, vẫn không thể bảo vệ tốt cho em.”
Nếu có thể, anh thật sự rất muốn cùng cô, ở nơi cô lớn lên từ nhỏ, có rất nhiều hồi ức của cô, người thân, bạn bè sống đến đầu bạc răng long.
Nhưng là không nghĩ tới, cuối cùng thì trong lòng cô vẫn để ý, thậm chí để ý đến mức muốn rời khỏi nước.
Bởi vì câu nói sau cùng của Lục Cẩn Niên, liền cảm động, cô gắt gao ôm lấy eo của anh, sau đó nhỏ giọng mở miệng nói: “Thật ra, không phải em để ý những tin đồn nhảm đố, mà là em không muốn để cho con của chúng ta, lúc sinh ra sẽ bị ảnh hưởng bởi những chuyện đó.”
“Lục Cẩn Niên, anh có biết... Những chỉ chỉ trỏ trỏ đó sẽ là bóng ma rất lớn đối với con trẻ, chúng ta sang một nước khác, cho dù không có quá nhiều người quen, nhưng cũng không sao, bạn bè có thể làm quen lại một lần nữa, quan trọng hơn là chúng ta vẫn có nhau, không phải sao?”
Đúng vậy, quan trọng hơn là, chúng ta có nhau, mặc kệ là ở thành phố nào, đất nước nào, ở góc nào của trái đất này, quan tọng hơn là Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo có thể ở bên nhau, thì chính là kết cục hoàn mỹ nhất.
Có câu nói như thế nào?
Chỗ nào lòng yên bình là quê hương.
Nơi nào có Kiều An Hảo, chính là nhà của Lục Cẩn Niên.
Mà nơi nào có Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo nhất định theo đến.
Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được, chúng ta di dân, nghe theo em.”
Kiều An Hảo cười nham nhở, mặc dù nói đã sinh ra và lớn lên ở thành phố này hơn hai mươi năm, thật sự trong lòng cô có chút không nỡ, có thể là vì con, lại vẫn thấy đáng, dù sao, thế gian nhiều vô số chuyện, nào có cái gì hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng là vẫn còn có chút tiếc nuối, thế nhưng, hai người vẫn có nhau là tốt rồi.
Như là sợ Lục Cẩn Niên nhìn ra sự tiếc nuối trong lòng mình, Kiều An Hảo liền nói đến rất nhiều chuyện sau khi bọn họ di dân, giống như kể chuyện cổ tích, vô cùng hoàn mỹ.
“Chúng ta có thể mua một căn nhà xinh đẹp, ở trong sân đặt một cái xích đu, lúc mặt trời lặn đến đây, lúc chạng vạng cũng có thể ở trong sân uống cà phê...”
“Chúng ta có thể nuôi hai con chó, em thích Labrador, bởi vì nó là giống chó thông minh nhất, sau đó có thể đi theo chúng ta và bảo bảo đi chơi...”
“Còn có, Lục Cẩn Niên, về sau bảo bảo mà làm chuyện xấu, anh phải mắng nó, còn em sẽ khuyên nhủ nhẹ nhàng, như vậy ở trong lòng bảo bảo, em là người tốt nhất...”
“Đợi bảo bảo lớn hơn một chút, chúng ta có thể lái xe đi khắp thế giới...”
-
Lúc ban đêm Tống Tương Tư tỉnh lại, phát hiện Hứa Gia Mộc đang nằm bên cạnh mình vậy mà không thấy đâu nữa.
Cô cầm điện thoại di động, nhìn thoáng qua thời gian, đã là 1 giờ sáng, có một thông báo chưa đọc, là Kiều An Hảo gửi đến lúc 11 giờ: “Chị Tương Tư, em và Lục Ảnh đế đã thương lượng xong, chúng ta chuẩn bị đi di dân, chị xem lúc nào có thời gian thì em mời chị ăn cơm.”
Di dân? Là vì những tin đồn trên mạng sao? Bây giờ lại có thai, nếu như còn ở lại trong nước, sốt ruột, không dễ dưỡng thai, không dễ để cho bảo bảo lớn dần.
Nguyên nhân là vì thời gian đã muộn, Tống Tương Tư cũng không trả lời lại cô.