Hứa Gia Mộc vẫn như cũ không chú ý tới, nắm bả vai Kiều An Hảo, vừa che chở cho cô không bị người khác chen lấn, vừa bước nhanh hơn.
Lúc sắp đi vào trong sân, phóng viên theo sát bên người Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc, không biết là ai va phải phía trước, khiến mọi người đi theo sau đều nhào về phía trước, có người phóng viên, theo sát ở phía sau Kiều An Hảo, gã bị lực phía sau đẩy ngã lảo đảo, tay giữ máy quay trên vai bị nới lỏng, máy quay bay về phía trước, xông tới trên vai Kiều An Hảo.
Hứa Gia Mộc đứng ở bên người Kiều An Hảo, khóe mắt nhìn thấy cảnh này, theo bản năng thốt ra một câu “Cẩn thận”, sau đó nâng cánh tay lên, chắn trên vai Kiều An Hảo.
Đầu tiên máy quay rơi trên cánh tay của Hứa Gia Mộc, theo sau liền rơi thật mạnh trên mặt đất, màn ảnh vỡ vụn.
Máy quay rất nặng, đập vào cánh tay của Hứa Gia Mộc khiến anh đứng ngay tại chỗ, anh căng thẳng giữ nguyên động tác che chắn khoảng một phút, mới cắn chặt răng, rũ cánh tay xuống.
Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc lại bị phóng viên bao quanh.
Các câu hỏi lại ùn ùn kéo tới.
Hứa Gia Mộc chịu đựng cánh tay đau đớn, vươn tay ngăn phóng viên trước mặt mình, ôm Kiều An Hảo vào lòng mình để có thể bảo vệ cô, đẩy ra phóng viên che ở trước mặt, tiếp tục đi đến phía cửa phòng.
Có phóng viên nhìn thấy Hứa Gia Mộc ba lần bốn lượt che chở Kiều An Hảo như vậy, nhịn không được giơ microphone lên trước mặt Kiều An Hảo: “Cô Kiều An Hảo, cô cùng anh Hứa Gia Mộc đã ly hôn , vì cái gì anh ấy còn đối với cô tốt như vậy? Có phải cô cùng anh ấy có mối quan hệ bí mật không thể nói ra? Nói cách khác, bây giờ cô còn đang quen với một người nữa, cô đùa bỡn tình cảm của bọn họ phải không?”
Hứa Gia Mộc vốn bị phóng viên quấy nhiễu đã không kiên nhẫn, hiện tại nghe lời nói vô nghĩa như vậy, lập tức bộc phát tức giận, không hề nghĩ ngợi cầm micro phòng vấn, hung hăng ném xuống đất: “Anh nói bậy gì vậy? Con mắt nào của anh thấy chúng tôi có quan hệ bí mật?”
Hứa Gia Mộc la lên, cuối cùng còn nói một câu thô tục.
Hứa Gia Mộc phản ứng có chút mãnh liệt, trái lại đám phóng viên lập tức đều yên lặng.
Không biết là ai, ở trong đám người đó lúc bất chợt hô một câu: “Tại sao anh có thể động thủ đánh người?”
Theo câu nói của người kia, đám phóng viên mới lấy lại tinh thần sau đó càng kích động: “Đúng vậy, tại sao anh có thể tùy tiện mắng chửi người khác?”
“Cho dù là thẹn quá hóa giận, cũng không thể động thủ nha!”
“Phiền anh cho chúng tôi lời giải thích.”
“Ai động thủ đánh người? Tôi động thủ đánh ai?” Hứa Gia Mộc cảm thấy đám phóng viên quả thực cố tình gây sự, tức giận đến đỏ mặt, anh nhìn quanh, phát hiện bọn họ muốn xông vào trong sân biệt thự của Lục Cẩn Niên, anh không hề nghĩ ngợi liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Chào anh, xin hỏi là 110 đúng không? Nơi này là nhà số 106 phía Tây của Cẩm Tú Viên, có người tự nhiên xông tới.”
Theo câu nói của Hứa Gia Mộ, đám phóng viên mới phát hiện chỗ mình đang đứng.
Hứa Gia Mộc cất di động, giọng nói mang theo vẻ bực tức như cũ: “Các người cứ việc ồn ào ở đây, tôi đã báo cảnh sát rồi.”