“Quà tặng năm lớp mười hai, là một chiếc cốc nước.”
“Đại học năm thứ nhất, món quà mà anh tặng là một chiếc khung ảnh.”
“Đại học năm thứ hai và năm thứ ba, là một chiếc vòng cổ và một chiếc vòng chân….Món quà cuối cùng, chính là con búp bê mà đêm nay anh tặng.”
Kiều An Hảo mang từng món quà mà Lục Cẩn Niên tặng bản thân ra xem lại, hoàn toàn trùng khớp với trí nhớ của Lục Cẩn Niên, chỉ là lúc cô nói xong món quà cuối cùng, anh lại nhíu mày, ngoài món quà ngày hôm nay, thì món quà thứ bảy, không phải là món quà mà đại học năm thứ tư anh tặng, quà của năm đó không phải là hoa hồng và bánh ngọt sao? Hơn nữa món quà của đại học năm thư tư, là món quà quý nhất từ trước đến nay mà anh đưa cô, cô vì sao chưa nói?
Đáy lòng Lục Cẩn Niên cảm thấy mơ hồ khó hiểu, trên mặt không động thanh sắc hỏi: “Đại học năm thứ tư, anh có đưa một phần quà sinh nhật, em không biết sao?”
“Đại học năm thứ tư?” Kiều An Hảo có chút nghi hoặc hỏi: “Anh có nhớ nhầm không, ngày sinh nhật vào đại học năm thứ tư của em, làm sao anh có thể tặng quà cho em chứ?”
Tuy rằng Lục Cẩn Niên không thấy rõ khuân mặt của Kiều An Hảo, nhưng từ bên trong lời nói của cô, có thể nghe ra sự ngỡ ngàng của cô, vì thế lập tức lên tiếng hỏi ra nghi ngờ của bản thân: “Không có sao?”
Đối với quà của Lục Cẩn Niên, từ trước đến nay Kiều An Hảo vẫn cất giữ cẩn thận, vì thế cô không có khả năng nhớ nhầm, nhưng để tránh ngoài ý muốn, Kiều An Hảo vẫn quay đầu, nghiêm túc nghĩ kỹ lại, khi chắc chắn mới nói với Lục Cẩn Niên: “Thật không có, năm đó một câu sinh nhật vui vẻ anh cũng chưa nói với em đâu.”
Lục Cẩn Niên không trả lời, mơ hồ dười đáy lòng dần trở nên rõ ràng, năm đó anh đạt được giải thưởng, ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh, nhìn thấy quà tặng ở trong đống rác, thì ra cô căn bản không nhận được, nói cách khác, có người chặn quà tặng lại.
Sẽ là ai?
Trong đầu Lục Cẩn Niên ngay lập tức hiện lên cái tên Hàn Như Sơ.
Là bà ta, nhất định là bà ta!
Chuyện đêm đó, đến bất thình lình, đả kích quá lớn đối với anh, anh căn bản không nghĩ ra lỗ hổng trong đó, bây giờ nghĩ lại, anh mới phát hiện, Hàn Như Sơ khẳng định muốn biết anh có thích Kiều An Hảo hay không, nên bà ta mới xem quà mà anh tặng cho Kiều An Hảo.
Từ trước tới nay Hàn Như Sơ vẫn luôn ghét bản thân, biết anh thích vị hôn thê của con mình, cho nên mới làm như vậy đi.
Hóa ra, người phụ nữ đó, không chỉ hại chết con anh, mà còn hại anh hiểu nhầm Kiều An Hảo nhiều năm như vậy.
Đáy lòng của anh, bây giờ vừa ảo não vừa vui sướng.
Vui mừng vì cô bé mà hắn yêu kia, tuy rằng không thương anh, nhưng cũng chưa bao giờ giẫm lên tâm ý của anh.
Ảo não là vì anh vậy mà bị người ta đùa bơn trong lòng bàn tay, hận qua oán qua kỳ thực Kiều An Hảo vô tội.
Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên một lúc lâu không có hé răng, lại lên tiếng: “Sinh nhật của em vào đại học năm thứ tư, anh thật sự có đưa quà cho em sao?”
Lục Cẩn Niên lấy lại tinh thần của bản thân, mở miệng bình thản trả lời: “Hình như là anh nhớ lầm.”
Kiều An Hảo nhất thời hạ mi mắt xuống, ôm cổ Lục Cẩn Niên: “Anh có phải rất thích nhà Shmily gì đó sao?”
“Uh.” Lục Cẩn Niên lên tiếng hỏi lại: “Làm sao vây?”