• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Dực và Lão Trì đi nhà vệ sinh xong trở về, nhìn thấy tủ chứa xác như vậy đều đứng dại ra ở cửa ra vào.

Ực ực!

Lão Trì nuốt nước bọt, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho phòng giám sát: “Alo, Tiểu Lý à, giờ cậu có đang ở trong phòng giám sát không? Giúp tôi kiểm tra camera giám sát ở phòng lạnh bảo quản thi thể đi, tua ngược lại khoảng bốn năm phút trước, đúng rồi, cậu xem thử xem có đúng là ngăn tủ chứa xác tự trượt ra ngoài không?"

Tề Dực quay đầu nhìn anh ta rồi lại nhìn tủ chứa xác, sắc mặt đen sì.

Đợi một lúc, Lão Trì nói lớn tiếng hẳn lên, có phần chói tai: “Gì cơ? Quay được à? Cậu chắc chắn là tủ chứa xác tự trượt ra ngoài à? Đúng là ma ám… À, không có gì không có gì, để lúc nào tôi kể với cậu sau, phiền cậu chú ý tình hình ở bên này thêm một chút nhé. Ừ, trước cứ vậy đã, bữa nào tôi mời cậu đi ăn.”

Tề Dực đứng bên cạnh nghe rất rõ ràng, anh không hề biến sắc đi vào trong phòng lạnh, soi đèn pin nhìn vào bên trong tủ chứa xác.

“Nhất định là bên trong tủ chứa xác có vấn đề gì đó, gọi anh em của phòng giám định dấu vết xuống xem sao, chúng ta tháo nó ra trước, kiểm tra từ trong ra ngoài một lần, tôi không tin không tìm ra được nguyên nhân.”

Lão Trì đi vào trong phòng lạnh với vẻ hết sức miễn cưỡng, mắt nhìn quanh khắp bốn phía.

Bên trong phòng lạnh bỗng kêu “ting” một tiếng, Tề Dực lại suýt chút nữa húc phải tủ chứa xác, anh quay đầu lại buồn bực nhìn Lão Trì.

“A a a...” Lão Trì cuống quýt chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, thấy điện thoại báo có một tin nhắn mới, vội nói ngay: “Bạn tôi bên trung tâm giám định vật chứng nhắn lại, cậu chờ một chút, anh ta nói… trên lông vũ có hai loại dạng sợi bông, chủ yếu là bông liễu, ngoài ra còn có một ít sợi bông lau. Còn lại không có nguyên tố vi lượng đặc biệt nào.”

“Bông lau?” Hai mắt Tề Dực sáng lên.

Lão Trì nói tiếp: “Kết quả kiểm tra thành phần nguồn gốc của ngón tay động vật gãy đó cũng có rồi. Nó thuộc về khỉ đuôi ngắn Tây Tạng sinh sống ở khu vực Nga Mi, là quần thể khỉ cực kỳ to gan, dám tấn công và cướp đồ của khách du lịch lẫn dân cư quanh vùng, thuộc bầy khỉ bị ghét nhất, không gì ghét hơn.”

Trình bày xong tình hình, anh ta hỏi ngay: “Những manh mối này có hữu dụng không?”

“Trước tiên, anh cứ báo tình hình ở đây cho chi đội trưởng Vương đi đã.”

Lão Trì ồ một tiếng, ngoan ngoãn đi qua một bên đứng gọi điện thoại.

Tề Dực mở sổ ra ghi lại: “Bông lau... Cũng coi như là một manh mối quan trọng, nguồn gốc của bọn quạ đen này là ở nơi vừa có liễu vừa có bông lau nhưng độ tro bụi cũng khá cao, cát bụi xung quanh tương đối thiếu ổn định. Chỗ như vậy chắc chắn không có nhiều trong phạm vi thành phố Sơn Giang.

Tuy nhiên, tập tính của khỉ Nga Mi…

Chỉ có một khả năng, nơi ở của khỉ Nga Mi có thể có sự giao thoa… Một thung lũng nằm ở vị trí khá cao so với mực nước biển, trong thung lũng có vùng đất ngập nước hoặc hồ nhỏ mọc lau và liễu. Sơn Giang có chỗ như vậy sao? Hoặc là giống như Lão Trì nói, khỉ bị đánh chết sau đó đút cho quạ đen ăn…”

Anh mở sổ ghi chép, vẽ hai nhánh, một là khỉ sinh sống ở nơi ở của quạ đen, hai là khỉ bị đánh chết sau đó được đút cho quạ đen ăn.

Nếu như có thể tìm ra nơi ở của quạ đen thì có thể tìm được kẻ đứng sau màn giả ma giả quỷ.

Ghi chép suy nghĩ xong, Tề Dực cất sổ đi.

Nhìn tủ chứa xác trước mặt, niềm vui vì thu hoạch được manh mối mới của anh bốc hơi không còn sót lại chút nào.

Lão Trì đứng bên kia báo cáo xong, đi lại nói: “Chi đội trưởng Vương nói sẽ phái anh em bên phòng giám định dấu vết qua ngay, giờ chúng ta tháo tủ chứa xác ra hả?”

“Ừm, tháo ra, lại giúp tôi một tay. Lúc tháo ra nhớ chú ý đừng làm hỏng manh mối đấy.”

Phòng lạnh chỉ có công cụ đơn giản để sửa chữa tủ chứa xác. Tề Dực tìm được xẻng xúc đá và tua vít, xúc đá bám ở hai bên trái phải vách bên trong của tủ đông, sau đó tháo tấm chắn ra, bảo Lão Trì nâng đáy tủ đông lên, anh túm tay nắm của ngăn tủ trông giống một chiếc quan tài nhỏ lôi hẳn ra ngoài.

Tủ chứa xác làm hoàn toàn bằng kim loại nặng hơn tưởng tượng, Tề Dực suýt không giữ chắc, may là có Lão Trì đỡ ở bên dưới nên ngăn tủ mới không bị va đập.

Cẩn thận để ngăn tủ xuống đất xong, Tề Dực lại cầm đèn pin, thò hẳn nửa người vào bên trong tủ kiểm tra cẩn thận, ngoài sáp mỡ tử thi ở dưới đáy ra thì không hề phát hiện thêm điều gì, trái lại anh còn bị đông cóng.

Quả thực không chịu đựng nổi, anh run lẩy bẩy rụt người về, lắc đầu với Lão Trì.

Họ đợi một lúc thì chủ nhiệm Mao Ninh An của phòng giám định dấu vết dẫn theo ba người qua đây.

Tề Dực kể chuyện đã xảy ra cho họ biết, mặc dù hết sức khó tin nhưng vì có camera giám sát nên mọi người cũng không thể không chấp nhận sự thực.

Mao Ninh An ra hiệu hai chuyên viên kiểm tra dấu vết bắt tay vào công việc: “Cậu nghĩ gì mà chạy qua phòng lạnh vậy? Đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý gì khác, chỉ hỏi một chút thôi.”

Tề Dực nói: “Tôi chỉ định qua xem thử vân tay trên tủ chứa xác thử xem có tìm ra được sơ hở gì không thôi, kết quả là gặp phải chuyện này.”

Mao Ninh An mang tâm thái điều tra theo nguyên tắc hỏi: “Có những ai biết cậu muốn tới phòng lạnh?”

Tề Dực sững sờ, quay đầu nhìn về phía Lão Trì.

Nhìn thấy ánh mắt của Tề Dực, Lão Trì lùi lại hai bước, trong lòng đầy buồn bực: “Lão Tề...”

Mao Ninh An cũng nhìn về phía Lão Trì: “Sao?”

“Không thể nào là anh ta được.”

Lão Trì đang nhếch môi cười, Tề Dực nói thêm: “Anh ta không có đầu óc cỡ vậy đâu.”

Nụ cười của Lão Trì cứng đờ.

“Cút mẹ cậu đi!”

Tề Dực giao chỗ này lại cho bọn họ, đi với Lão Trì sang khoa vật chứng lấy báo cáo kiểm tra của quạ đen.

Họ nhanh chóng tới bên ngoài phòng thí nghiệm, Tề Dực chào hỏi đồng nghiệp trong phòng, nói rõ mục đích đến đây, lấy được báo cáo. Anh đứng ngoài cửa sổ nhanh chóng mở ra xem: “Tăng tích tụ CO2? Nhiễm toan hô hấp?”

Trong đầu anh lóe lên một tia sáng nhưng cuối cùng không bắt giữ được gì.

Lão Trì thò đầu lại xem: “Nhiễm toan hô hấp?”

Tề Dực không trả lời, đứng tại chỗ không biết suy nghĩ gì.

Anh trở lại văn phòng, trên mặt bàn bày báo cáo kiểm tra, đầu óc nhanh chóng động não, muốn rút ra được manh mối nào đó.

Nếu như nói tất cả những chuyện này là bắt nguồn từ vụ án người phụ nữ mặc áo đỏ nhảy lầu, vậy thì bất kể thế nào cũng không tránh được vụ án này.

Cuối cùng Tề Dực quyết định làm rõ vụ án người phụ nữ áo đỏ nhảy lầu trước, bất luận chứng minh được hay phủ định được mối liên hệ giữa hai vụ án mạng thì đều xem như là có thu hoạch.

Nghĩ đến đây, anh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn.

Điện thoại vừa kết nối, chất giọng như loa thùng của Tiêu Ký Trạch lập tức oang oang trong điện thoại: “Mặt trời mọc đằng tây rồi à? Một ngày cậu gọi cho tôi những hai lần!”

“Đừng nghịch, nói chuyện nghiêm túc đây.”

Cậu bạn lập tức ngoan ngoãn: “Ồ, cậu nói đi.”

“Buổi trưa cậu gặp đồng nghiệp của tôi rồi phải không? Đã điều tra ra được gì chưa?”

“Ôi, ông anh à, tôi là phóng viên chứ có phải đặc vụ S.H.I.E.L.D đâu, mới có nửa ngày thôi mà, sao tôi có thể điều tra ra được cái gì, công tác chuẩn bị bước đầu còn chưa làm xong đây này, ít nhất cậu phải cho tôi ba, năm ngày gì đó chứ?”

Tề Dực rất không hài lòng: “Ba năm ngày? Không được, quá lâu, chậm nhất trước khi tan làm ngày mai cậu phải điều tra ra được kết quả.”

“Thế thì không thể nào, tôi không làm được đâu, cậu mời bậc tài giỏi khác đi.”

“Được.”

“Ôi, không phải chứ, cậu làm thật đấy à? Tôi bảo cậu biết, ngày mai thì chắc chắn không làm được đâu, nhanh nhất cũng phải ba ngày, cậu cho tôi thời gian ba ngày, tôi đảm bảo…”

“Cậu điều tra phần cậu đi, tôi suy nghĩ các cách khác.”

Tề Dực cúp luôn điện thoại, để điện thoại xuống bàn, day mạnh trán.

Lúc này anh mới có thời gian suy nghĩ: “Nhiễm toan hô hấp trí mạng, rốt cuộc là chuyện gì gây ra nó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK