"Đậu má!"
"Đù! Chuyện quái gì vậy?"
Lão Trì và Mao Ninh An đều bị cảnh quạ đen tự dưng thình lình công kích dọa cho nhảy dựng, giật lùi mấy bước về phía sau.
Sau khi Tề Dực đóng cửa lại cũng lùi ra xa ba mét, nhìn đàn chim ngoài kia mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mấy con quạ đen nhào tới đâm vào cửa kính ngoài ban công, lúc này đây đang rớt ở dưới đất ngọ ngoạy co giật, coi bộ không sống được nữa.
Lão Trì mắng một tràng dài: "Ảo ma canada vậy, tự dưng đám chim lông đen này nổi điên gì vậy trời? Muốn tự sát à?"
Mao Ninh An nghĩ mà thấy sợ hãi không ngừng: "Rốt cuộc là chuyện gì thế này?"
"Á!"
Ngay khi ba người đang nhìn ra phía ban công mà đồng loạt im lặng, phía phòng ngủ chính vẳng tới một tiếng hét thảm thiết.
Vẻ mặt của cả ba người đều thay đổi, lão Trì có phản ứng trước tiên: "Toang rồi, quên cậu em trong kia mất tiêu." Nói xong vội co cẳng vọt tới phòng ngủ chính.
Tề Dực và Mao Ninh An cũng phản ứng lại, vội vàng chạy tới theo.
Cửa sổ phòng ngủ chính mở ra một cái khe hở rộng cỡ hai bàn tay, đã có năm sáu con quạ đen bay vào, đang bu quanh học trò của lão Mao thi nhau mổ, còn có thật nhiều quạ đen bay lượn vòng phía bên ngoài, có thể bay vào bất cứ lúc nào.
Cậu học trò không quan tâm đến mấy con quạ đen trong phòng, mà nhào tới đóng cửa sổ lại. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy thôi, trên đầu và trên mu bàn tay của cậu ấy đã bị mổ ra mấy lỗ máu.
Lão Trì hét to một tiếng: "Để đó cho tôi!"
Nói xong anh ta nhặt quyển sách ở bên cạnh lên, tùy ý cuộn thành một cây gậy chiến đấu với quạ đen, chỉ một lát sau, mấy con quạ đen đã bị đập chết rơi xuống dưới đất.
Tề Dực lặng lẽ cất chiếc tua vít trên tay đi.
Chỉ vài con quạ đen thì không thể tạo thành mối đe dọa gì đối với bọn họ, nhưng nếu bị mổ trúng sẽ lủng một lỗ, không cẩn thận sẽ bị mất miếng thịt, huống chi ngoài kia còn có hàng trăm hàng ngàn con quạ đen, nếu mà tất cả đều nhào vô tấn công, e là bọn họ dù đang sống sờ sờ cũng đều sẽ bị mổ tới chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm, không khác bị lăng trì (*) là bao.
(*) Còn gọi là “tùng xẻo”, tượng trưng cho hành động có một tiếng trống đánh “tùng” thì xẻo một miếng thịt.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, Tề Dực ngồi xổm xuống, chuyển xác của mấy con quạ đen ra ngoài phòng khách, xếp thành một hàng ở trên bàn trà.
Những người khác cũng đi theo ra, lão Trì lượn một vòng kiểm tra thêm lần nữa, khóa hết toàn bộ cửa sổ trong nhà.
Mấy con quạ đen tông cửa kia từ lâu đã không còn giãy giụa nhúc nhích gì nữa, nằm quay đơ dưới đất, trở thành mấy con chim chết. Tề Dực dời ánh mắt khỏi xác đám chim đó, một lần nữa nhìn lên bầy chim bay bên ngoài.
Bọn chúng vẫn cứ tự mình lặng im lượn vòng quanh quẩn, bay xuống bay lên, tựa như không chú ý tới những chuyện bên này, cũng không có hứng thú gì với bên này, mấy con quạ đen lúc trước giống như là “thành phần bất hảo” thoát khỏi đội ngũ tự tiện hành động thì đúng hơn.
Tề Dực lấy lại bình tĩnh, vừa xử lý đơn giản cho vết thương của cậu học trò, vừa nói: "Không duyên không cớ, sao đột nhiên quạ đen lại tấn công chúng ta?"
Lão Trì đắn đo do dự nói: "Có khi nào là thế này không, thật ra mấy con quạ đen này không phải tấn công chúng ta, chẳng qua bọn chúng chỉ nhào tới mà thôi?"
Cậu học trò vừa hít hà, vừa ngước đầu lên nhìn đèn trần: "Có khi nào bọn nó chỉ muốn bay vào ăn côn trùng thôi không?"
"Có khả năng này." Mao Ninh An coi như vẫn giữ được lý trí: "Hầu hết các loài chim đều có thị lực cực kỳ tốt, trong này lại có thật nhiều côn trùng bay lượn, khả năng cao là chúng nó nhìn thấy kiến cánh nên chỉ muốn bay vào để săn mồi." Mặc dù mấy lời này nghe không được thuyết phục cho lắm, nhưng hiện tại cũng không nghĩ ra được lời giải thích nào tốt hơn.
Tề Dực tạt cho bọn họ một gáo nước lạnh: "Không giống như trong ấn tượng của đại đa số mọi người, thật ra quạ đen là loài chim ban ngày, tức là ban ngày hoạt động còn ban đêm nghỉ ngơi, bình thường đến tối sẽ ẩn náu ở mấy chỗ như hốc cây để ngủ cả đêm, rất ít khi hoạt động."
Lão Trì trong lòng lộp bộp một tiếng: "Vậy mấy con chim lông đen này..."
"Thế nên lần đầu tiên khi nhìn thấy quạ đen tôi đã nói với anh rồi đấy, thật là quái lạ, thế này không phù hợp với tập tính sinh học của quạ đen. Hơn nữa, vì là loài chim ban ngày, nên các tế bào thị giác của quạ đen thiên về cảm ứng tia tử ngoại, còn về phần tia hồng ngoại thì có thể nói là hoàn toàn không nhìn thấy gì, bị quáng gà cực kỳ nghiêm trọng."
(*) Tia hồng ngoại và tia tử ngoại đều có bản chất là sóng điện từ và không thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Tuy nhiên, chỉ những vật có nhiệt độ cao trên 2000°C (như hồ quang điện, đèn hơi thủy ngân, bề mặt Mặt Trời,...) mới có thể phát ra tia tử ngoại, còn tất cả mọi vật có nhiệt độ cao hơn 0°K đều có thể phát ra tia hồng ngoại.
Mao Ninh An cảm thấy cổ họng có hơi khô rát: "Dù sao thì trong phòng cũng có ánh sáng của bóng đèn, chắc là chúng nó cũng có thể nhìn thấy được chứ nhỉ?"
"Không biết, nhưng trong phòng ngủ chính không có côn trùng." Tề Dực lắc đầu, anh không có nghiên cứu sâu lắm về quạ đen, trước đây chỉ biết được chúng nó là loài chim ban ngày, ăn tạp, lại còn ăn cả thịt thối rữa, còn phần lớn những kiến thức khác đều là nhờ mấy ngày nay nhồi nhét thêm mới có được.
Cả ba người đều im thin thít.
Xử lý xong vết thương trên người cậu học trò, Tề Dực lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa. So với mấy con quạ đen mới nãy nhào tới, Tề Dực càng để ý tới đàn chim lông đen thật lớn đang vờn quanh ở ngoài kia.
"Nhất định có người đang điều khiển bọn chúng, là hàng giả chăng?" Tề Dực thầm nghĩ: "Đám chim này rõ ràng đều là quạ đen hoang dã, làm sao mà gã làm được nhỉ?"
Mao Ninh An nói: "Đúng rồi, tôi phát hiện ra mấy sợi tóc vừa to vừa đen ở trong phòng ngủ chính, dài cỡ bảy tám centimet, tôi ngẫm nghĩ thấy không giống như là tóc của Uông Tàng Phong, nên đã gom hết lại."
Lão Trì nói theo: "Tụi tôi cũng tìm thấy mấy sợi tóc giống vậy, đoán chừng là do hàng giả lưu lại."
Lão Trì lại hỏi: "Hai người có phát hiện thêm manh mối nào khác nữa không?"
"Tạm thời không có, các cậu thì sao?"
"Phát hiện một bãi mấy thứ nôn mửa nho nhỏ." Lão Trì tiếp tục "tranh công" .
Sau khi trò chuyện đôi ba câu, trao đổi với nhau kết quả điều tra và ý kiến xong xuôi, bọn họ quyết định tiếp tục làm việc, Mao Ninh An mang học trò trở về phòng ngủ chính, còn Tề Dực thì kiểm tra xác quạ đen trên bàn trà.
Phía trên lông chim ít nhiều đều có bụi bặm và tơ liễu bám vào, chứng tỏ là cùng một nhóm với đàn quạ đen từng gặp phải lúc trước.
Kiểm tra sơ lược xong, Tề Dực đi ra ban công: "Tôi mở cửa ra xem thử, anh canh chừng giúp tôi nha."
Lão Trì vội vàng hô to: "Ê ê ê! Cậu muốn làm gì đó?"
Tề Dực không để ý tới anh ta, kéo cửa kính ra một khe hở, vớt xác của năm con quạ đen đang nằm dưới đất vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại rồi khóa chặt.
Sau khi loay hoay bận rộn kiểm tra mấy cái xác chim vừa nhặt vào xong. anh nói:
"Cổ đều bị tông gãy hết rồi."
Trên tay của Lão Trì cũng bị mổ trúng, nhìn thấy mấy con chim lông đen này thì tức sôi máu: "Mấy con quạ đen này bị điên hết rồi đúng không? Nếu như không phải muốn ăn côn trùng, vậy thì bọn chúng chính là quân cảm tử (*) rồi. Cậu nói xem trên đời này liệu có người có thể thuần hóa được quạ đen không?"
(*) Sẵn sàng nhận lấy cái chết, tình nguyện hy sinh mà chiến đấu vì nghĩa lớn
"Không biết."
Tề Dực dùng hai ngón tay nắm đầu chim xách lên. Quạ đen vừa mới chết, thi thể vẫn còn mềm nhũn, lắc lư trái phải giữa không trung.
Một màn này trông thật quen thuộc, làm cho Tề Dực nhớ tới con quạ đen được lấy ra từ trong bụng của Cao Hội Thành, lúc được phát hiện cũng là vừa mới chết không lâu, cũng mềm nhũn y như vậy, thế nhưng con quạ đen kia chết là do bị nhiễm toan hô hấp (*), chứ không phải là do tông trúng vật gì đó dẫn tới gãy cổ.
(*) Tình trạng nhiễm toan hô hấp xảy ra khi CO2 tích tụ quá nhiều trong cơ thể.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, tiếc là linh cảm thoáng cái đã biến mất, anh vẫn không thể thành công bắt được. Anh chưa từ bỏ ý định, để quạ đen vào giữa lòng bàn tay, đưa tới gần trước mắt cẩn thận gẩy tới gẩy lui quan sát, muốn tìm cho ra càng thêm nhiều điểm giống nhau.
Nhưng nào có đơn giản như vậy, ngoại trừ cơ bản xác định được rằng mấy con quạ đen này hẳn là đến từ cùng một môi trường sống, anh không có phát hiện ra điều gì khác.
Vẫn luôn bị dắt mũi (*) dẫn đi, lão Trì ngày càng nôn nóng: "Đi thôi, làm chính sự, nhìn xem còn có manh mối nào khác hay không. Trước hết đừng có để ý quạ đen, đợi lát nữa tôi sẽ xách đám ma cà bông này về cho cậu tùy ý giải phẫu".
(*) Khờ dại, dễ dàng tin người mà không tự tư duy, suy nghĩ nên chỉ biết nghe theo điều khiển của người khác
Tuy rằng Tề Dực không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành đem cất mấy cái xác quạ đen này đi, quay trở lại với việc kiểm tra lục soát, bây giờ nhà của Uông Tàng Phong quan trọng hơn nhiều.
Hàng giả đã ở chỗ này làm không ít chuyện, điều này chứng tỏ bọn họ đã tìm đúng phương hướng, tất nhiên cần phải điều tra sâu thêm.
Một lần nữa tập trung lấy lại chú ý, Tề Dực lại tiếp tục kỹ càng tỉ mỉ lục soát hết một lượt mấy nơi như tủ tivi, giá để đồ, bàn ghế ăn cơm,... tiếc là đều không có thu hoạch được gì.
Lại liếc mắt nhìn ra ngoài ban công, chẳng biết từ lúc nào, đàn quạ đen kia đã biến mất không còn dấu tích, ngoại trừ năm cái xác chim cùng với mấy vết nứt trắng trên cửa sổ thủy tinh, không có chút dấu vết nào sót lại.
Tất cả đều giống y như lúc gặp phải ở chi đội, đàn chim lặng im không một tiếng động xuất hiện một cách quỷ dị, sau đó lại tựa như phù dung sớm nở tối tàn mà quỷ dị biến mất.
Quạ đen càng giống như là một loại tín hiệu nào đó, vậy thì tiếp sau đây có phải sẽ lại gặp mấy chuyện kỳ quái lạ lùng nữa chăng?