Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt lão Trì vô cùng khó coi, hầm hầm hè hè khiến người ta không dám tới gần.
Tề Dực hỏi:
"Uông Tàng Phong trúng độc ngay tại nơi bảo vệ trong trụ sở?"
Lão Trì trọng trọng gật đầu:
"Đây là sự cố giám thị cực kỳ nghiêm trọng ảnh hưởng đến quá trình theo dõi vụ án! Nhất định phải tra xét thật nghiêm, trị thật nặng!"
Anh ta cảm thấy ngực nặng nề như bị một khối đá lớn đè lên, đầu độc ngay trong trại tạm giam, vấn đề này còn nghiêm trọng hơn cả việc đánh chết cảnh sát. Trì Vũ Hiền lại gầm nhẹ nói:
"Thật là gan to bằng trời! Gã đây là tự tìm cái chết! Tự chịu diệt vong!"
Vẻ mặt Tề Dực không chút thay đổi:
"Có lẽ sẽ phải họp, chúng ta đi thôi."
Bình thường nếu mở cuộc họp, Tề Dực đều là có thể tránh được liền tránh, nhưng việc này anh biết mình chắc chắn không tránh được.
Quả nhiên, vừa tới cửa ra vào phòng họp lớn ở tầng một , chi đội trưởng Vương đã phát tin tức trong nhóm, trừ cảnh sát trực ban và cảnh sát nhân dân làm việc ở bên ngoài, tất cả đội viên còn lại phải đến phòng họp lớn để họp.
Thời gian họp không dài, cũng không nói nhiều nội dung, chủ yếu chính là đề cao tính nghiêm trong vụ Uông Tàng Phong trúng độc trong trại tạm giam, mặt khác chính là động viên tất cả nhân viên cảnh sát, cố gắng phá án và bắt giữ tội phạm bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Cơ Thừa Bằng lại đi tìm Tề Dực và lão Trì, sắc mặt tối sầm, hạ giọng nói:
“Tin tức mới nhất là không thể cứu được người, đã chết trên đường đến bệnh viện. Bệnh viện chẩn đoán ban đầu là ngộ độc Xyanua, cần biết thêm chi tiết. Tiểu Tề, cậu đến khám nghiệm đi."
Tề Dực vốn coi đây phần việc của mình:
“Được rồi, tôi sẽ đến phòng khám nghiệm tử thi chuẩn bị, anh có thể thông báo cho người nhà ký vào bản đồng ý.”
"Tôi đi cùng cậu."
Lão Trì biết loại điều tra này anh ta cũng không giúp được gì nhiều, không bằng đi làm công cụ hình người cho Tề Dực, trước đây anh ta vẫn luôn làm như vậy cho nên định hướng vai trò của mình rất chính xác.
Hai người đến phòng khám nghiệm tử thi, ngay khi chuẩn bị xong, thi thể của Uông Tàng Phong đã được chuyển đến. Vì người nhà vẫn chưa đến nên chưa thể khám nghiệm tử thi , chỉ có thể khám sơ qua. Ban đầu Tề Dực không quan tâm đến điều này vì tính khí thất thường của mình, nhưng sau khi bị trêu chọc vài lần và nhân đủ mọi bài học, anh đành phải thỏa hiệp.
Cùng với thi thể còn có thông tin video do trại tạm giam cung cấp.
Tề Dực đọc nó hai lần trên máy tính và kết luận:
“Lúc 7:57, Uông Tàng Phong đang hoạt động ở sân chơi, đột nhiên nôn mửa dữ dội, và nhanh chóng có dấu hiệu khó thở. Lúc 8:00, bác sĩ trực của bệnh viện vội vàng chạy đến hiện trường, chăm sóc anh ta, bế anh ta sang bờ bên kia, sau đó cởi quần áo và cho anh ta uống dung dịch Potassium Permanganate (thuốc tím) để rửa bụng.
Nhưng lúc 8:06, Uông Tàng Phong bắt đầu bị co thắt cơ, sau đó là chứng Opisthotonus (vàng da) và tiểu không tự chủ, bác sĩ trực đã đổ thuốc vào một chiếc khăn tay, bóp chặt rồi bịt miệng và mũi của Uông Tàng Phong, dự đoán đó là Amyl nitrite (thuốc giãn cơ). Sau đó anh ta đã được đưa lên xe cấp cứu và được tiêm một số loại thuốc vào tĩnh mạch khi ở trong xe..."
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, xem qua mô tả tình huống rồi nói tiếp:
“Bác sĩ ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng đặc trưng, dựa vào triệu chứng phán đoán là ngộ độc Xyanua nên lập tức tiến hành cấp cứu bệnh nhân tại chỗ.
Đầu tiên, ông tiêm Natri nitrit
(Muối vô cơ) và đường glucose, tiếp đến là Natri thiosulfate (muối vô cơ), sau đó tiếp tục tiêm Dimethylaminoaniline (thuốc giải độc) và cho bệnh nhân uống P-amino propiophenone (thuốc tái tạo phân tử), và cuối cùng là nhỏ giọt Hydroxocobalamin (Vitamin B12a). "
[*Xoay mòng mòng rồi đúng không, dịch giả cũng vậy. Ba loại hợp chất gồm: Natri nitrit, Natri thiosulfate và Dimethylaminoaniline được sử dụng kết hợp với nhau để giải các loại độc tố mạnh như Xyanua, thạch tín, hay strychnine. Còn lại đều là thuốc hỗ trợ]
Sau khi phân tích tình huống, Tề Dực nói:
“Thuốc không có vấn đề gì, đáng tiếc, có lẽ Uông Tàng Phong đã uống quá nhiều Xyanua, anh ta đã uống Xyanua dạng phân tử vô cơ dẫn đến diễn biến bệnh xảy ra rất nhanh. Khi được truyền tĩnh mạch, các cơ của anh ta đã được thả lỏng, các dấu hiệu sinh tồn của anh ta cũng nhanh chóng biến mất.”
Lão Trì nhanh chóng ghi chép nhưng không theo kịp, anh ta càng bối rối về danh từ riêng của một số loại thuốc nên dùng từ đồng âm hoặc thậm chí cả bính âm.
Sau khi ghi chép xong, anh ta tò mò đến gần xác chết, quả nhiên thoang thoảng có mùi hạnh nhân đắng, anh ta mở miệng xác chết đưa tay quạt vào mũi, mùi đó càng rõ ràng hơn.
"Cẩn thận." Tề Dực nhắc nhở: "Xyanua vô cơ tiếp xúc với axit dạ dày sẽ lập tức phân hủy, thải ra khí hydro xyanua, có độc tính cực cao, ngửi vài lần có thể sẽ bị ngộp."
Lão Trì sợ xanh mặt, vội vàng lùi lại hai bước, nhanh chóng đeo hai lớp mặt nạ vào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên lòng, hỏi:
"Mặt nạ phòng độc ở đâu?"
Tề Dực giơ tay chỉ vào một cái tủ nào đó:
“Nhân tiện lấy cho tôi một cái.”
Đánh giá theo diễn biến của bệnh, lượng xyanua mà anh ta uống có thể đã bị phóng đại và anh cũng phải cẩn thận.
Sau khi đeo mặt nạ phòng độc vào, Tề Dực đi đến bên thi thể, đầu tiên nhìn tay, chân và tứ chi của anh ta, sau đó nhìn thân thể một lúc, giơ tay ấn vào da, ngực và bụng, cuối cùng mở miệng anh ta ra liếc nhìn vài cái, nói:
“Da, miệng, mũi của người chết đều đỏ tươi, niêm mạc màu đỏ anh đào, đó là triệu chứng điển hình của ngộ độc Xyanua.
Trên thực tế, không cần khám nghiệm tử thi, trọng tâm của việc khám nghiệm tử thi sau đó không gì khác hơn là xác định cụ thể loại và lượng Xyanua ăn vào, chỉ cần lấy chất chứa trong dạ dày và máu để giám định. Không cần đợi người nhà, trực tiếp làm đi."
Lão Trì sợ hãi nói:
"Hình như không hay lắm? Nếu lại ăn thêm cái khiếu nại nữa…
"Không đến mức đó, bọn họ không phát hiện ra đâu."
Tề Dực tràn đầy lòng tin, lập tức ra tay.
Tay nghề của anh thực sự xuất sắc, chỉ với một thao tác kỳ lạ, anh đã nhanh chóng lấy được hai ống lớn dịch dạ dày, sau đó dùng ống tiêm để hút rất nhiều máu tĩnh mạch.
"Giúp tôi bỏ thi thể vào tủ lạnh, chúng ta sẽ đi thẳng tới phòng thí nghiệm."
Lão Trì có chút không hiểu: "Chỉ vậy thôi sao? Không có bước tiếp theo? Thật sự không cần giải phẫu sao?"
"Kết thúc rồi." Tề Dực nhìn thi thể Uông Tàng Phong, tiếc nuối nói: "Khám nghiệm tử thi chỉ để xác nhận nguyên nhân và thời gian tử vong, những thứ này có thể trực tiếp xác định, cho nên chúng ta sẽ không dùng dao, để lại cho anh ta một cơ thể hoàn chỉnh."
"Cũng tốt." Lão Trì đồng ý: "Anh ta cũng là kẻ đáng thương, bị người ta lợi dụng thì thôi đi,cuối cùng còn bị đầu độc. Đáng tiếc manh mối đã bị phá vỡ, không dễ dàng..."
Tề Dực ngắt lời anh ta:
“Không, mặc dù tôi rất tiếc về cái chết của Uông Tàng Phong, nhưng mà tên sát nhân đã đưa manh mối đến cho chúng ta: Trong trại tạm giam chỉ có số ít người có thể đầu độc, đầu độc một cách chính xác lại càng khó, phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị, vậy nên chắc chắn sẽ còn sót lại rất nhiều manh mối, các anh thử đi kiểm tra xem."
Lão Trì gật đầu.
Hai người cùng nhau khiêng thi thể vào tủ lạnh, mang tài liệu kiểm tra đến phòng thí nghiệm, chưa kịp làm gì thì đã được thông báo rằng người nhà của Uông Tàng Phong tới.
Họ sống ở khu đô thị ngay trong thành phố nên việc có thể đến nơi nhanh chóng là điều bình thường, tuy nhiên, hai người già không thể chịu nổi đả kích này. Khi tinh thần của họ bị sụp đổ thì rất có thể sinh ra oán hận sâu sắc với cảnh sát, dễ dàng đổ lỗi cho chi đội và trại tạm giam về cái chết của Uông Tàng Phong, nếu không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng rất nặng nề.
Trong vụ đầu độc này, trại tam giam có thể bị càn quét hoặc thậm chí là thay máu (đổi người). Tất nhiên nếu kẻ đó là tay trong thì trước khi thay máu cũng phải trừng trị đúng tội, không chỉ chịu tội trước pháp luật, còn phải nhận sự chửi rủa của hàng ngàn hàng vạn người. Đã là kẻ bại hoại, sẽ không có ai đồng tình với gã.
Sau khi dẫn hai người lớn nhìn qua thi thể, chi đội trưởng Vương liền ám chỉ Tề Dực rời đi trước.
Tề Dực đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, tiếp xúc với người nhà luôn khiến đầu anh giựt giựt khó chịu không biết phải làm sao, có thể thoát thân còn cầu không được.
Nhưng vừa ra khỏi phòng giải phẫu đã nhìn thấy Khương Hiểu Du vội vàng chạy tới.
"Anh Dực, quả nhiên anh đang ở chỗ này."
"Em tìm anh sao?"
"Ừm, có chuyện lớn, tên giả mạo lại xuất hiện, mà lại ..."
Tề Dực không hiểu vì sao bỗng nhiên cô lại ấp úng như vậy:
"Mà lại cái gì?"
"Tiền bối ở đó nói với em rằng sáng nay anh đã đến trại tạm giam và đã tiếp xúc với Uông Tàng Phong."
Tề Dực: ? ? ?