Tề Dực dần thiếp đi, ngủ ngày càng say giấc, thậm chí không hề nằm mơ.
Không biết ngủ được bao lâu, trong lúc mơ màng, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông kêu inh ỏi, anh bỗng ngồi bật dậy trên giường, cầm vội lấy điện thoại.
Có lẽ là vì quay video suốt nửa đêm nên vỏ kim loại của chiếc điện thoại giá nghìn tệ nóng hầm hập.
Điện thoại vẫn đang kêu, Tề Dực âm ỉ trong lòng một cơn bực bội không tên, nhưng nhìn vào màn hình, thấy là Khương Hiểu Du gọi, ngọn lửa trong lòng anh lập tức tắt ngúm.
Giờ là 1 giờ 10 phút sáng, Khương Hiểu Du không phải người không biết phải trái, cô ấy gọi tới vào lúc này chắc chắn là đã phát hiện ra được gì đó.
Anh rút dây sạc, quẹt ngón tay cái một cái, để điện thoại cách tai khoảng hai, ba centimet: “Hiểu Du... Sao? Điều tra ra được gì rồi à?”
Tề Dực mới tỉnh giấc, giọng nghe hơi lè nhè.
“Anh Dực ngủ rồi à? Ngại quá, ngại quá, các đồng nghiệp hay nói bình thường anh đi ngủ rất muộn, em tưởng là…”
“Chuyện gì vậy?”
“Em điều tra ra được một số chuyện liên quan đến Uông Tàng Phong.”
Tề Dực tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng người dậy: “Nói thử xem.”
“Em phát hiện ra hơn một tháng nay, Uông Tàng Phong thường xuyên lượn lờ ở các diễn đàn suy luận trinh thám, tìm kiếm chi tiết các vụ án chưa được giải quyết nổi tiếng ở trong nước và nước ngoài, mặt khác còn lập không ít nick phụ, tham gia các nhóm giao lưu suy luận trinh thám hoặc là nhóm người hâm mộ tiểu thuyết có liên quan, mượn danh nghĩa giao lưu để dò hỏi các mánh lới gây án, còn tìm kiếm các thứ đại loại như nguyên lý hoạt động của khóa phòng trộm.”
Cơn buồn ngủ của Tề Dực bay sạch.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào phòng cuốn lên một góc rèm cửa, đèn nê ông màu lẫn vào ánh trăng hắt lên mặt anh, từng tia sáng ánh vào trong đôi mắt tối tăm khó dò của anh.
Nghe Khương Hiểu Du nói vậy, giọng Tề Dực khó nén được sự hưng phấn: “Có thể hiểu là Uông Tàng Phong đang liên tục học tập các mánh khóe gây án không?”
“Em cũng nghĩ vậy. Anh không nhìn lầm đâu, Uông Tàng Phong thực sự đáng tình nghi. Anh Dực, bước tiếp theo chúng ta cần phải làm thế nào?”
“Giờ hơi khuya rồi, để mai tôi và Lão Trì qua gặp mặt trực tiếp Uông Tàng Phong. Cô cũng đi nghỉ sớm đi, sáng mai sưu tầm tin tức sau. Nếu có thể thì nhớ theo dõi sát tín hiệu điện thoại của Uông Tàng Phong, định vị chặt chẽ vị trí của hắn.”
“Chuyện này đơn giản, em viết chương trình là xong, chỉ cần điện thoại của Uông Tàng Phong di chuyển nhanh hoặc mất tín hiệu, em sẽ được thông báo ngay lập tức.”
“Được rồi, vậy cứ như thế đã, mai gặp sau nhé.”
“Mai gặp ạ.”
Cúp điện thoại, toàn thân Tề Dực nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu như lúc trước chỉ điều tra Uông Tàng Phong với tâm thái thử một lần xem sao thì hiện tại về cơ bản anh đã xác định được Uông Tàng Phong chắc chắn có ý định gây án, bước tiếp theo cần phải làm chính là điều tra xem mục tiêu của Uông Tàng Phong có phải là Cao Hội Thành hay không, hơn nữa đã hành động hay chưa.
Tóm lại, vụ án đã tìm được phương hướng đáng giá đầu tư thêm công sức để điều tra, không thể bỏ qua công lao của Khương Hiểu Du.
Trong tâm trạng rất tốt, Tề Dực thậm chí muốn đi ra ngoài ăn mừng với Lão Trì một chút…
Khoan đã!
Tề Dực bỗng trợn trừng mắt, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, thấy cửa phòng ngủ đã đóng chặt, cửa phòng vệ sinh chẳng biết đã mở ra từ lúc nào.
Chẳng lẽ là Lão Trì tắt giúp đèn? Không, tắt đèn thì còn giải thích được nhưng không thể nào có chuyện anh ta đóng cửa, càng không thể có chuyện mở cửa phòng vệ sinh ra.
Gió ngoài cửa sổ vẫn mát như vậy, rèm cửa sổ lay động theo gió, ánh đèn sặc sỡ dìu dịu chiếu vào phòng tạo nên một cảnh tưởng êm đẹp giả tạo.
Tề Dực cảm thấy trái tim bị một bàn tay vô hình bóp chặt, tay chân bắt đầu rét run.
Cửa sổ rõ ràng đã khóa rồi, tại sao lại mở ra?
“Lão Trì! Lão Trì!”
Anh gân cổ hô hai tiếng nhưng không có ai trả lời.
Tề Dực càng hoảng hốt hơn, anh vội vàng kiểm tra tủ đầu giường, tìm khắp quanh giường nhưng vẫn không tìm được con dao phay giúp anh tăng lòng can đảm đó.
Ù ù!
Gió ngoài cửa sổ bỗng mạnh lên, thổi thốc vào trong phòng, hất rèm cửa bay phần phật, phòng ngủ chập chờn lúc sáng lúc tối, có điều Tề Dục đã quen với bóng tối trước mắt, có thể quan sát được bảy, tám phần căn phòng.
Lạch cạch, lạch cạch.
Giọt nước mát lạnh rơi trúng gáy Tề Dực, lăn xuống dọc theo rãnh sống lưng.
Toàn thân Tề Dực run lên, anh cứng gồng người ngẩng đầu lên, một cái bóng giống bóng người nằm bò trên trần nhà, chúc đầu 180 độ xuống dưới, quay cái mặt lông lá về phía anh.
Tề Dực không nhìn thấy mắt mũi của nó, chỉ nhìn thấy một giọt nước dãi sền sệt chảy dài từ khóe miệng nó thõng xuống.
“Trời ơi!” Tề Dực hét ầm lên, tiện tay ném chiếc điện thoại nóng hầm hập về phía nó, bò lồm cồm cả tay lẫn chân rời khỏi giường, chạy thục mạng về phía cửa phòng, vừa chạy vừa gọi: “Lão Trì, Lão Trì! Anh có ở đó không! Lão Trì!”
Ầm!
Sau lưng truyền đến một tiếng vang trầm, dường như có vật nặng nào đó rơi xuống giường. Tề Dực không dám quay đầu lại nhìn, đi chân trần cố gắng giật cửa phòng ra nhưng cửa phòng dường như bị kẹt, không làm sao kéo ra được.
Tề Dực cảm thấy có thứ gì đó bám lấy bắp chân của mình, trèo lên trên ống quần.
Thứ đó nóng hầm hập nhưng thỉnh thoảng lại làm Tề Dực thấy lạnh thấu xương, loáng thoáng, như có như không, khiến anh không dám thở mạnh.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp! Rốt cuộc mình bị thứ gì đeo bám vậy!”
Chữ “ma” xuất hiện từ sâu trong lòng anh, kẹt ở lại cổ họng, cực kỳ sống động, không xua đi nổi.
Nhưng sao ma lại nóng hầm hập được?
Anh túm tay nắm cửa, dường như chỉ cần vặn mạnh một cái là có thể mở cửa đi ra ngoài nhưng anh không làm nổi… Vừa rồi anh đã thử rồi, cửa không mở ra được, tay nắm cửa đã vặn xuôi vặn ngược nhiều lần nhưng không sao mở ra nổi, giống như có một lực nào đó ghìm chặt cửa lại.
Khẹc khẹc khẹc… Sau lưng truyền đến âm thanh kỳ quái, mồ hôi hột to bằng hạt đậu chảy ròng trên trán Tề Dực, ngón tay anh run rẩy mất kiểm soát.
Ầm!
Cửa sổ lại bị đóng lại, gió không thổi vào được, rèm cửa rơi xuống, phòng ngủ chìm vào trong bóng tối.
“Lão Trì! Lão Trì!” Tề Dực sốt ruột giật tay nắm cửa, vừa mới gào được hai tiếng, tiếng nói đã ngừng bặt.
Một chiếc móng vuốt vừa giống mà lại vừa không giống tay người bám chặt vai anh, giật mạnh, roạt một tiếng, áo anh bị kéo rách. Cơn đau dữ dội khó lòng ngăn nổi xộc vào trong óc, anh đau nhăn nhó mặt mày, hít hà hơi lạnh.
Trong cơn đau dữ dội, Tề Dực quên đi nỗi sợ, anh bỗng cắn chặt răng, quay ngược người lại, quật một cái về sau nhưng lại đập hụt vào không khí.
Cũng đúng trong chớp mắt này, anh thoáng nhìn thấy một cái bóng nhảy xuống khỏi vai anh, cái bóng loáng cái biến mất vào trong vùng nửa sáng nửa tối.
Tề Dực đã mất phần lớn khả năng suy xét, anh đá một cước, vừa hay trúng vào cổ bóng ma.
Bóng ma gào lên một tiếng kỳ lạ, lại biến mất một lần nữa, xương ống chân Tề Dực đau dữ dội khó chịu như thể đang đi đường bỗng đá phải chân bàn.
Nhưng cơn đau dữ dội lại kích thích anh càng điên cuồng hơn. Tề Dực chẳng những không lùi nửa bước mà còn huỵch huỵch chạy tới, kêu gào lung tung đấm đá túi bụi vào không khí, tung đòn võ chó dại phát rồ.
Dường như bóng ma bị bối rối trước hành vi của anh, cơ thể nhỏ bé linh hoạt tàng hình của nó chịu liên tục ba, bốn đòn cũng không thấy phản kháng gì.
Tề Dực cảm thấy mình đánh phải một khối đá, bóng ma đó bị đánh trúng mấy đòn cũng chỉ gào thét lung tung, còn anh thì thấy đầu ngón chân đau như sắp gãy, đau tới hít hà hơi lạnh.
Anh biến đau đớn thành phẫn nộ, tiếp tục gào lên đấm đá lung tung…