• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng rất nhanh anh lại cau mày lại, con quạ trong bụng Cao Hội Thành đã xảy ra chuyện gì? Những việc này có liên quan gì đến anh ta?

Tề Dực rất xác định anh không quen biết Uông Tàng Phong, không có lý do gì để Uông Tàng Phong xuống tay với anh. Trừ khi Uông Tàng Phong cực đoan đến mức cho rằng Tề Dực sẽ giúp Cao Hội Thành bắt được hung thủ, vì vậy anh cũng nên chết.

Tề Dực tiếp tục phân tích, anh không trông cậy vào việc có thể cởi bỏ tất cả các bí ẩn, chỉ là muốn chải vuốt lại suy nghĩ.

Nếu phỏng đoán của Tề Dực không sai, Cao Hội Thành đã chọc phải hai người tàn nhẫn muốn mạng của anh ta, cũng thực sự đủ trâu bò, coi như chết có cách.

Nhưng anh không nghĩ ra được vì sao mình lại bị liên lụy vào, vì sao sẽ đụng đến những việc lạ này, vì sao sẽ bị quỷ ảnh tấn công.

Miệng vết thương trên bả vai và trên cổ còn hơi nhói đau.

Anh lấy ra ảnh chụp miệng vết thương ở bả vai ngày hôm qua, rơi vào trầm tư.

Nhìn từ hình thái, ngoại trừ bốn vết thương hướng ra ngoài, căn bản không tìm được vết cáo đặc thù. Nếu đơn độc tùy tiện lôi một cái ra nghiên cứu, thậm chí dễ dàng bị phán định là một vết rạch do dụng cụ sắc nhọn gây ra. Hai đầu miệng vết thương rất sắc bén, vết kéo và vết xước cực kỳ không rõ ràng, xung quanh miệng vết thương bằng phẳng, hiếm thấy tróc da chảy máu.

Miệng vết thương trên cổ cũng như vậy, miệng vết thương gần giống hình tròn, mép vết thương rõ ràng, thành vết thương nhẵn và phẳng, nếu không phải quá nông thì cũng rất gần vết đâm.

Điều này thuyết minh trình độ sắc bén đến mức khoa trương của móng vuốt của thứ quỷ kia, có lẽ còn sắc bén hơn dao gọt hoa quả trong tay lão Trì.

Móng vuốt của động vật hoang dã sắc bén đến như vậy hay sao?

Càng đừng nói nhiệt độ cơ thể bốn năm chục độ, thân thể có thể so với sắt đá, đá nó một chân, ngược lại cẳng chân của Tề Dực lại trầy da, đến bây giờ vẫn còn sưng.

Không chỉ là quỷ ảnh, cửa phòng bị khóa chết, tự nhiên va vào nhau vang lên cũng làm Tề Dực nghĩ trăm lần cũng không ra.

Ý thức được tư duy của mình rơi vào bế tắc, Tề Dực giãy giụa đi ra, xem xét mấy cái tin tức nói chuyện phiếm của tổ, đáng tiếc không có thu hoạch gì.

Tối hôm qua người trong cục cũng đã phái người đi xuống kiểm tra ống thông gió, không phát hiện dị thường, buổi chiều còn sẽ cho người lại đây sửa chữa lại. Bên chỗ quầy xác chết, nhóm nhân viên kiểm tra cũng không thu hoạch được bất cứ dấu vết gì, không thể xác định nguyên nhân ngăn tủ tuột ra. Nhưng thật ra bên phòng thí nghiệm đã xác định sáp mỡ tử thi có mùi hôi ở đáy và vách bên của tủ cùng với ngón tay trong bụng con quạ đều xuất phát từ một con khỉ Nga Mi.

“Lại là con khỉ kia……” Tề Dực cảm thấy tín hiệu này có chút không giống bình thường, nhưng không thể nói nên lời nguyên nhân cụ thể, chỉ có thể ghi nhớ tin tức này trước.

Đang cân nhắc, Khương Hiểu Du lại tìm anh trò chuyện riêng.

Khương Hiểu Du: Anh Dực có ở không? Đột nhiên em nghĩ đến một chuyện, không biết có trợ giúp được anh hay không.

Tề Dực: Cô nói đi.

Khương Hiểu Du: Không phải Uông Tàng Phong thích xem các loại phim trinh thám hay sao? Trong đó có không ít cốt truyện rất ly kỳ, ví dụ như thám tử Sherlock và bộ truyện Conan.

Tề Dực: Cho nên?

Khương Hiểu Du: Không phải anh nói gần đây hay gặp phải không ít chuyện ly kỳ hay sao? Có thể có được linh cảm từ các bộ phim đó hay không?

Tề Dực sửng sốt, vội vàng gõ chữ: Trong các bộ phim đó cũng có loại tình tiết giống vậy?

Khương Hiểu Du: Cái này thì em không rõ ràng lắm, để em giúp anh kiểm tra nhanh?

Tề Dực: Được, cảm ơn.

Buông điện thoại, Tề Dực ngẩn người một lúc lâu.

Những chuyện ly kỳ quái lạ anh gặp phải thật sự là do người gây án có được linh cảm từ phim ảnh? Nhưng rõ ràng những thủ pháp ly kỳ đó quá mức gượng ép, nhiều lắm chỉ có thể miễn cưỡng thành lập trên logic, trên thực tế cũng không thể xem là có tính khả thi.

Cho dù nghĩ như thế nào cũng không ngại nhận kết quả từ Khương Hiểu Du.

Đang suy nghĩ anh phát hiện trong nhóm càng thêm náo nhiệt, đi vào xem thì phát hiện người nhà của Cao Hội Thành lại làm loạn. Hơn nữa lần này còn tìm tới phóng viên vô lương và truyền thông mạng, trong nhóm nổi lửa.

La Vưu Dũng: Cmn, tôi biết ngay người một nhà này không ai là cái thứ tốt!

Vật chứng điện tử - Khương Hiểu Du: Đúng vậy đúng vậy, nhóm người này không ai là thứ tốt!

La Vưu Dũng: Chị Du, làm phiền chị theo dõi bọn họ, nếu bọn họ dám nói lung tung, lượng truyền bá vượt qua tiêu chuẩn lập tức tạm giam bọn họ lại! Cho bọn họ giũa lại cái nết!

Vật chứng điện tử - Khương Hiểu Du: Được, tôi sẽ lo hết!

Điều tra Tiểu Tần rút về một tin tức.

Chi đội trưởng Vương: Không nên phát tiết cảm xúc ở trong nhóm.

Điều tra Tiểu Tần: Lãnh đạo, tôi không nói anh, tôi nói đám chó chết kia.

Chi đội trưởng Vương: Giấu đầu lòi đuôi, tan tầm cậu không được đi.

Vật chứng điện tử - Khương Hiểu Du: Đúng rồi, con trai cả của Cao Hội Thành vẫn chưa tới sao?

La Vưu Dũng: Không tới, nhà bọn họ chỉ có anh ta là thứ tốt, không ồn không loạn.

Điều tra Tiểu Tần: Tôi không thấy đến, anh ta không đến gây sự, nhưng bố chết từ đầu đến cuối không thấy anh ra lộ mặt, không thể nào hiểu được, ít nhất cũng phải xin nghỉ tang để trở về thăm một cái chứ nhỉ?

La Vưu Dũng: Cái này thì không biết, có lẽ đã hoàn toàn tách ra từ lâu rồi?

Điều tra Tiểu Tần: Có cãi nhau đến mức nào, xảy ra chuyện này cũng nên trở về một chuyến mới đúng chứ?

La Vưu Dũng: Ai biết được, cả nhà này toàn là một đám kỳ quái.

Trì Vũ Hiền: Đừng nói bừa, con trai cả của anh ta bị nhiễm trùng đường tiểu, đang ở bệnh viện lọc máy, đây là giai đoạn điều trị quan trọng, anh ta không thể đến được.

Thấy lão Trì hiện lên, Tề Dực nhíu mày trở về phần trò chuyện riêng, gõ tin nhắn gửi đi: On à? Vì sao không trả lời tin nhắn?

Lão Trì giả chết, Tề Dực cũng lười quản anh ta.

Từ mấy tin tức ở trong mấy nhóm nhỏ, mặc dù trước mắt không có đột phá lớn, nhưng các phương hướng điều tra đều được triển khai đâu vào đấy, không cần anh nhọc lòng gì cả.

Rất khó có được, không ngờ anh lại có thời gian nhàn rỗi, Tề Dực đi nhà ăn giải quyết cơm trưa, lại trở về phòng nghỉ ngủ trưa, kết quả ngủ một giấc đến hai rưỡi, trong lúc không kinh không hiểm làm anh giải buồn không ít.

Bây giờ trong vô hình mức độ bảo mật của chi đội đã được nâng lên nhiều lần, chỉ sợ kẻ tập kích anh mấy ngày nay cũng không thể đột phá đi vào.

Sau khi ngủ trưa giảm bớt cảm giác chua xót trên người, Tề Dực nhìn bút tích ghi nhớ lúc sáng, quyết định tăng lớn lực điều tra Uông Tàng Phong.

Anh lập tức gọi điện cho lão Trì, rất nhanh điện thoại đã được tiếp: “Alo? Hả? Có chỉ thị gì à?”

Tề Dực nói: “Lên wechat.”

Lão Trì không nhịn xuống được mắng bệnh tâm thần, ngoan ngoãn cúp điện thoại.

Lên wechat, Tề Dực nói: Thăm viếng một buổi sáng, điều tra sao rồi?

Lão Trì trả lời: Trước mắt có hai manh mối, đều đến từ chính bạn học của Uông Tàng Phong.

Một cái là bạn học hồi cấp ba của anh ta cung cấp, hiện tại đang làm luật sư, anh ta nói gần nhất Uông Tàng Phong thường xuyên tìm anh ta cố vấn chút vấn đề về pháp luật, về giả định vô tội, thời gian hạn định truy tố có tác dụng, điều kiện tìm người bảo lãnh v.v…

Một manh mối khác đến từ bạn bè tốt thời đại học của Uông Tàng Phong, anh ta nói nhớ rõ Tết Trung Thu lúc vừa mời khai giảng, Uông Tàng Phong và Hứa Ngải Linh không trở về trường sau kỳ nghỉ lễ, hai ngày sau mới trở về. Chuyện lúc đó rắc rối khá lớn, bị ghi là trốn học, đoạn thời gian kia trạng thái của bọn họ có chút không thích hợp, hỏi bọn họ nhưng lại không chịu nói.

Tề Dực nhanh chóng ghi nhớ hai tin tức này, trong lòng đã có suy đoán.

Bên kia wechat, lão Trì chờ nửa ngày vẫn không thấy Tề Dực trả lời lại, rõ ràng chờ không kịp, hỏi: Sao hả? Hai manh mối này có đủ quan trọng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK