Tề Dực chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới đứng yên ở bên cạnh Cơ Thừa Bằng, mặt không chút cảm xúc nhìn Uông Tàng Phong. Mới nãy anh vừa được Cơ Thừa Bằng ra hiệu cho, nên mới tới đây lộ diện trước mặt Uông Tàng Phong.
"Các. . . các anh!" Tam quan (*) của Uông Tàng Phong dường như sắp hoàn toàn sụp đổ, ký ức lại một lần nữa trở nên hỗn loạn: "Các anh tìm ở đâu ra người này vậy? Ê! Rốt cuộc anh là ai? Có phải anh tên là Tề Dực không? Có phải tôi từng uống rượu chung với anh không vậy?"
(*) Cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới. Tam quan được cấu thành từ 3 yếu tố gồm: Thế giới quan, Nhân sinh quan và Giá trị quan
Tề Dực không hề nhúc nhích, cũng không đáp lại một lời nào, giống y như một pho tượng.
"Uông Tàng Phong" Cơ Thừa Bằng lại mở miệng lần nữa: "Cậu hãy nhìn cho thật kỹ xem, người đã uống rượu cùng với cậu vào tối ngày hôm kia, có phải là cậu ta không?"
"Mấy người. . . !" Bộ não bé nhỏ đó của cậu ta hoàn toàn không thể nào hiểu được chuyện gì đang diễn ra trước mắt, việc không biết gì khiến cho cậu ta càng thêm hoang mang và sợ hãi: "Uống rượu? Tề Dực? Chuyện này không hợp lý chút nào, giống như nằm mơ. . . Đúng vậy! Đều là mơ! Tôi từng gặp anh trong giấc mơ! Anh rót rượu cho tôi! Nhưng. . . mơ ư? Làm sao lại là mơ được ta? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Thế là Tề Dực đã nhận được đáp án mình mong muốn, anh liếc nhìn Cơ Thừa Bằng, thấy anh ta gật đầu, mới xoay người rời đi.
Phía sau lưng, vang lên tiếng nói của Cơ Thừa Bằng: "Anh bạn trẻ, cậu cần phải hiểu rõ rằng, trên thực tế, chuyện giết chết Cao Hội Thành mới là giấc mơ, tối ngày hôm kia cậu đang uống rượu."
Cạch.
Tề Dực nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng không có đi qua phòng quan sát, mà đứng ở trên hành lang, dựa vào cửa sổ hóng gió.
Trong đầu anh xâu chuỗi ra một tuyến sự kiện sơ lược —— Hàng giả lén lút bỏ thuốc vào rượu của Uông Tàng Phong, sau đó dựa vào tác dụng chung của men rượu và LSD đã tiến hành thôi miên cậu ta.
Thôi miên cũng không kỳ diệu được như lời đồn, nhưng dưới sự ảnh hưởng debuff (*) của trạng thái say quắc cần câu cộng thêm ảo giác, phối hợp giữa giả tưởng và hiện thực, áp dụng thêm một số kỹ thuật hiện có, muốn tạo ra một giấc mơ cực kỳ chân thực dành riêng cho cậu ta không hề khó.
(*) Thuật ngữ game, có nghĩa là hiệu ứng hay trạng thái bất lợi cho nhân vật
Đợi đến ngày hôm sau, lúc cậu ta vẫn còn trong trạng thái ngủ mê man, lại cho cậu ta dùng thuốc thêm một lần nữa, đồng thời lại sử dụng thuật thôi miên, làm cho những cảnh tượng trong giấc mơ càng thêm khắc sâu, lại dùng biện pháp thôi miên khiến cho cảnh mơ trong tiềm thức và ký ức ngoài hiện thực hoán đổi vị trí cho nhau, như vậy đã có thể đạt được hiệu quả mà hiện tại bọn họ nhìn thấy.
Đã là thật thì không thể làm giả, mà đã là giả thì có làm thế nào cũng không thể thành thật được, giờ đây lớp giấy này đã bị chọc thủng (*), lại có thêm sự tác động từ bên ngoài của Cơ Thừa Bằng, Uông Tàng Phong có thể chuyển đổi cảnh trong mơ và ký ức thực tế về lại vị trí ban đầu.
(*) Người Trung Quốc ngày xưa từng dùng giấy làm cửa sổ, lớp giấy này không trong suốt, nên nếu chọc một lỗ trên đó thì ánh sáng trong phòng sẽ lộ ra. Do đó, “chọc thủng cửa sổ giấy” trong truyện trinh thám có nghĩa là mọi chuyện đã sáng tỏ, người nào đó dã bị bại lộ hoặc vấn đề nào đó đã bị vạch trần
Nghĩ đến chuyện thôi miên, Tề Dực xoay người lại, nhìn cảnh ngựa xe tấp nập (*) bên ngoài chi đội, chợt thấy một trận hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt dường như trở nên mông lung mơ hồ, giống như cách một tầng sương mù.
(*) “Xa thủy mã long” – xe nối nhau đi giống như nước chảy, ngựa nhiều đến mức rồng rắn nối đuôi nhau xếp thành hàng dài. Xe ngựa qua lại không ngừng. Hình dung cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.
Sương mù?
Vào cái đêm vụ án trộm thi thể xảy ra, lúc anh trở về phòng trực ban để nghỉ ngơi, hình như cũng từng có loại cảm giác này. Anh chớp chớp mắt mấy cái, quả nhiên cũng giống y như lần trước, cảm giác mông lung đó đã biến mất ngay tức khắc, cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ đã trở lại với sự rõ ràng vốn có.
Anh không chắc là có phải mắt mình đã xảy ra vấn đề gì hay không, nên lại giơ tay tới trước mắt nhìn thử, tất cả vẫn như thường.
Có khi nào, anh cũng đã bị chuốc thuốc?
Đầu óc Tề Dực trở nên lùng bùng, nếu như ngay cả ký ức của bản thân cũng không thể tin tưởng, vậy thì anh còn có thể tin vào thứ gì được đây?
Lòng bàn tay của Tề Dực toát ra một tầng mồ hôi ướt đẫm. Có Uông Tàng Phong làm ví dụ, anh hiểu rõ những người đó vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Mặc dù cảm giác mông lung đã biến mất, nhưng để bảo đảm, tốt nhất vẫn nên xét nghiệm máu của bản thân luôn.
Nghĩ là làm liền, Tề Dực xoay người rời đi, quay trở lại phòng thí nghiệm, tự mình rút bốn ống máu, đưa tới phòng thí nghiệm nhờ bọn họ giúp đỡ làm giám định.
Nhìn vào chầu lẩu mà anh đã hứa sẽ mời, nhân viên hóa nghiệm bèn đồng ý.
Tề Dực lại quay về bên ngoài phòng thẩm vấn, chờ lão Cơ thẩm vấn xong, nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, trong đầu nghĩ đến chuyện Uông Tàng Phong và hàng giả.
Anh vẫn chưa rõ động cơ của hàng giả, nghĩ hoài mà vẫn không hiểu tại sao hàng giả lại để mắt tới anh và Uông Tàng Phong, không biết tên đó tạo ra những cảnh tượng giả dối trông thì có vẻ như hoàn hảo đến mức kỳ dị, nhưng thực ra lại dễ dàng bị vạch trần chỉ trong thời gian ngắn, rốt cuộc là có mục đích gì. Thoạt nhìn có vẻ như chỉ đơn thuần là muốn khiến cho bọn họ ngột ngạt mà thôi, không có ý nghĩa thực tế nào khác.
Hơn nữa tối hôm qua, hành vi của quỷ ảnh cũng hoàn toàn không ăn nhập với lúc trước, không còn là mấy chuyện nhỏ nhặt giả thần giả quỷ nữa, mà là trực tiếp lao tới muốn lấy mạng của anh.
Nhưng nếu như thật sự muốn lấy mạng anh, thì càng phải thừa dịp lúc anh ngủ say hoặc là nghe điện thoại mà ra tay mới đúng, chứ không phải là treo trên trần nhà luyện yoga, đợi tới khi bị anh phát hiện mới hành động.
Còn có rất nhiều vấn đề chưa có đáp án, nhưng có lẽ Uông Tàng Phong chính là một hướng đột phá, Tề Dực cho rằng cần phải tới nhà cậu ta xem thử mới được.
Suy nghĩ một hồi, Tề Dực lại thất thần. Thời gian thấm thoắt đã trôi qua thật nhanh, đến khi anh quyết định là sẽ lôi kéo lão Trì cùng tới tiểu khu Thành Nam một chuyến, cuộc thẩm vấn cũng đã kết thúc, bàn tay to như cái chảo của lão Trì vỗ mạnh lên lưng anh, khiến anh sực tỉnh lại.
"Vểnh mông nằm bò ra đó làm gì thế?"
"Cút!" Tề Dực tức giận tát bay cái móng heo của anh ta, nhìn xem thời gian, thì thấy đã hơn hơn chín giờ tối rồi: "Thẩm vấn xong rồi hả?"
"Xong rồi." Cơ Thừa Bằng ở phía sau lên tiếng: "Vẫn còn ổn, Uông Tàng Phong chỉ là hơi ngây thơ thôi, chứ không phải là kẻ ngu hoàn toàn hết thuốc chữa, cậu ta đã bằng lòng phối hợp với chúng tôi, nhưng ký ức của cậu ta khá là hỗn loạn, muốn tiến hành thẩm vấn sâu thêm một bước, e là phải đợi đến khi cậu ta sắp xếp lại ký ức."
"Trước mắt đã thu hoạch được những gì rồi?"
"Nói chung là có thể khẳng định rằng cậu ta đã bị hàng giả thôi miên, ấn tượng của cậu ta đối với hàng giả không được khắc sâu cho lắm, đối với cậu ta mà nói thì những gì xảy ra trong hai ngày vừa qua giống như nằm mơ vậy, tựa như cách một tầng chất liệu gì đó, rất nhiều chuyện đều không thể cho câu trả lời khẳng định.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng là cậu ta đã nói dối, có hiềm nghi phạm tội mạo danh người khác, chúng ta cũng cần có thời gian đi điều tra thu thập thêm chứng cứ. Tôi đề nghị trước tiên cứ đưa cậu ta vào trại tạm giam, để cho cậu ta ngủ một giấc, bộ não sẽ tự động chải chuốt sắp xếp lại ký ức, ngày mai lại tiếp tục."
Tề Dực tỏ ý ủng hộ.
Lão Trì nói: "Tôi cũng đã phân công vài người đi tìm lại hai cậu đồng nghiệp kia của Uông Tàng Phong, hỏi thử xem bọn họ đã nói những chuyện gì lúc uống rượu với nhau."
"Vậy thì tôi sẽ tới nhà của Uông Tàng Phong xem thử." Tề Dực nói với lão Trì: "Anh có đi chung với tôi không, hay là sắp xếp cho tôi một người khác?"
"Đi chung đê."
. . .
Ở trên xe, lão Trì hở một chút là lại liếc nhìn Tề Dực.
"Làm gì đó?" Tề Dực bị anh ta nhìn tới mức bực cả mình.
Lão Trì lí nhí trong miệng: "Đã muộn thế này mà còn ra ngoài, thật sự không có vấn đề gì hả?"
"Mang theo súng chưa vậy?"
"Mang rồi, thường xuyên ra ngoài chắc chắn phải mang theo chứ."
"Thế chẳng phải là xong rồi sao?"
"À, vậy. . ." Lão Trì vẫn còn thấy xoắn xuýt.
Nếu như chỉ là đối phó mấy tên lưu manh thôi thì quá ư đơn giản, trong tay có súng, anh ta chính là chàng trai tỏa sáng nhất cả con phố, dù có lấy một địch mười cũng không chút sợ hãi. Nhưng nếu phải đối phó với mấy thứ lung tung rối loạn mà Tề Dực từng gặp phải, anh ta vẫn thấy không có chút tự tin nào.
Thế nhưng cũng không thể bởi vì không có tự tin mà lại không đi phá án được, anh ta không làm được loại chuyện như vậy.
Chẳng mấy chốc đã lái xe tới tiểu khu Thành Nam, Tề Dực xuống xe với khuôn mặt bình tĩnh, tầm mắt xuyên qua cánh cổng rào sắt của tiểu khu nhìn vào phía bên trong, thật ra trong lòng cũng thấy có hơi thấp thỏm không yên.
Mật độ đèn đường được lắp ở bên trong không hề dày đặc, độ sáng cũng không khiến người ta hài lòng lắm, toàn bộ tiểu khu đều âm u tối tăm.
Nương theo ánh đèn lờ mờ, có thể nhìn thấy phía sau cánh cổng có mấy cây hoa hòe cao lớn, cành lá đong đưa không ngừng trong gió, phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ.
Dưới tàn cây là từng mảng lớn đỗ quyên sinh trưởng mạnh mẽ trải rộng khắp nơi, lúc này hoa đã nở rộ, làm cho tiểu khu bị bao phủ trong một bầu không khí có mùi vị khó mà miêu tả được.
Dừng chân quan sát mấy giây, hai người lại cất bước tiến về phía trước, sau khi xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận và mã code sức khỏe cho bảo vệ xong mới đi vào tiểu khu.
Đi tới dưới lầu nhà của Uông Tàng Phong, Tề Dực dừng chân, quan sát hoàn cảnh xung quanh vài lần, chỉ chốc lát ánh mắt đã rơi vào cây hoa đỗ quyên bị cưỡng ép uốn thành hình cầu.
Suốt một đi tới, chỉ có cây đỗ quyên này là có tình hình sinh trường tốt nhất, cành lá tươi tốt, bên trên nở đầy hoa trắng.
Tề Dực nói: "Tôi nhớ đây chính là nơi đầu của Cao Hội Thành được phát hiện, ánh mắt vừa vặn đối diện với cánh cửa của tòa nhà này."