Lão Trì tiếp lời: "Đúng rồi, lúc ấy còn có người suy đoán, khả năng cao là hung thủ muốn mượn mùi hoa đỗ quyên để che giấu mùi máu tanh."
Nói xong anh ta mới lấy lại tinh thần: "Từ từ, lúc trước vụ Hứa Ngải Linh nhảy lầu, thi thể rớt xuống ngay trước cửa tòa nhà. . . Ý cậu muốn nói là, hung thủ cố ý để cho Cao Hội Thành nhìn vào nơi Hứa Ngải Linh chết hả?"
Sắc mặt Tề Dực không hề thay đổi, sự thận trọng có được trong nhiều năm khiến anh không đưa ra phán đoán một cách tùy tiện: "Có thể chỉ là trùng hợp."
Lão Trì cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy, người đã giết Cao Hội Thành sau đó vứt xác chính là Triệu Truyền Tuân, hắn chỉ đơn giản là muốn trút giận mà thôi, làm sao mà biết Cao Hội Thành có quan hệ gì với cái chết của Hứa Ngải Linh được."
"Đi thôi." Tề Dực không nghĩ nhiều nữa, sải bước đi vào trong khu nhà ở.
Đi thang máy lên tầng hai mươi mốt, hai người đi tới trước cửa nhà Uông Tàng Phong. Cửa nhà họ đang mở, ngoài cửa có giăng dây cảnh báo.
Tề Dực vừa mới giơ tay lên đè dây cảnh báo, đang định bước qua, thì nghe thấy có tiếng quát hỏi từ bên trong truyền ra: "Ai đó?"
Lão Trì nhận ra chủ nhân của giọng nói: "Là tôi, Trì Vũ Hiền! Lão Mao, muộn như vậy rồi mà anh còn chưa tan làm hả?"
"Tôi còn tưởng là ai, hóa ra lại là lão Trì à." Giọng nói của Mao Ninh An vọng tới: "Tôi cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng chẳng phải là do cậu kêu tôi tới nhà Uông Tàng Phong kiểm tra thử xem có thứ gì đáng nghi ví dụ như một lượng lớn tiền mặt không hay sao?"
Lão Trì ngượng ngùng quá đỗi.
Tề Dực kêu anh ta đừng có rối rắm nữa, mau mau vào thôi.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ và Mao Ninh An hợp tác, Tề Dực có ấn tượng không tồi về anh ta, là một vị đồng nghiệp mà anh không thấy ghét.
Sau khi mang bao giày xong thì đi vào nhà của Uông Tàng Phong, đúng lúc đó Mao Ninh An cũng từ trong phòng ngủ đi ra, anh ta quan sát hai người: "Ái chà, tiểu Tề cũng tới hả. Sao thế, tôi làm việc mà hai người vẫn không yên tâm, muốn đích thân tới giám sát luôn hử?"
Ngoại trừ Mao Ninh An, học trò của anh ta cũng có ở đây, để làm trợ thủ cho Mao Ninh An.
Cậu học trò kia đi qua chào hỏi hai người nhóm Tề Dực: "Chào anh Dực! Chào anh Trì!"
Tề Dực ‘ừ’ một tiếng, bắt đầu quan sát nhà của Uông Tàng Phong.
Lão Trì cười nói: "Rõ ràng là do thấy hai người vất vả quá, nên mới định đợi lát nữa xong việc mời mọi người đi ăn khuya."
"Bớt nói nhảm đi!" Mao Ninh An: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Lão Trì nhìn về phía Tề Dực, Tề Dực không thể không mở miệng: "Uông Tàng Phong gây ra vài chuyện, bọn tôi tới xem thử."
"Ồ?" Mao Ninh An tò mò: "Cần giúp gì không? Trong nhà này khả năng có rất nhiều chỗ hai bọn tôi đều đã kiểm tra dấu vết qua cả rồi."
Tề Dực mỉm cười: "Làm phiền anh rồi. Hai người điều tra đến đâu rồi? Có phát hiện gì không?"
"Tạm thời không có, trong nhà cậu ta không có nhiều thứ đáng tiền lắm, tiền mặt cũng chỉ có chút ít tiền lẻ thôi, cũng không phát hiện ra tầng kép gì đó, tôi đang định qua phòng khách tìm lại thử xem."
Tề Dực nói: "Vất vả rồi, chúng ta cùng nhau qua đó kiểm tra đi, như vậy sẽ nhanh hơn chút. À đúng rồi, chủ yếu cần kiểm tra mấy thứ như dấu vân tay, dấu chân, để xem xem ngoài Uông Tàng Phong ra, còn có dấu vết do người nào khác lưu lại hay không."
"Được chứ." Mao Ninh An đồng ý ngay lập tức, rồi mới hỏi: "Hai cậu có phương hướng điều tra gì mới hồi hả?"
Lão Trì nói với Mao Ninh An kết quả thẩm vấn và suy đoán liên quan tới "thôi miên", nếu như tối hôm đó hàng giả đưa Uông Tàng Phong say quắc cần câu về nhà, lại còn ra tay động vào ký ức của Uông Tàng Phong, thì chắc hẳn cần phải ở lại đây trong khoảng thời gian rất dài.
Căn nhà mà Uông Tàng Phong và Hứa Ngải Linh thuê không lớn lắm, hai phòng ngủ một phòng khách, ước lượng bằng mắt thường thì cỡ bảy tám chục mét vuông.
Mặc dù là nhà thuê, nhưng dành rất nhiều công sức để trang trí, chỉ có hai người trẻ mà đồ vật không ít chút nào, nhưng sắp xếp rất gọn gàng. Từ những dấu vết còn lưu lại trên mặt đất có thể thấy rằng, gần đây có người đã điều chỉnh vị trí của bộ bàn ghế sofa, làm cho chỗ này càng thêm đẹp đẽ, tạo cho người khác cảm giác cực kỳ thoải mái.
Có thể thấy rằng, cặp người yêu trẻ này đã dành rất nhiều tâm huyết cho nơi ở. Chỉ có những ai yêu tha thiết cuộc sống, muốn tận hưởng cuộc sống, lại biết cân nhắc suy tính, mới có thể dọn dẹp nhà cửa vừa gọn gàng ngăn nắp lại vừa ấm áp được như vậy.
Lão Trì ở bên cạnh nói đùa: "Chà, không ngờ được nha, trong khoảng thời gian này Uông Tàng Phong trông thật sa sút, vậy mà trong nhà vẫn được dọn dẹp thật là sạch sẽ."
Tề Dực nhìn cả căn nhà, rồi nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của Uông Tàng Phong.
Có lẽ, lúc Hứa Ngải Linh vẫn còn sống, Uông Tàng Phong không phải có dáng vẻ như vậy.
Sẽ không mở miệng toàn lời tục tĩu, sẽ không mượn rượu giải sầu, mà sẽ giống như bọn họ, đúng chuẩn một người làm công ăn lương, có lẽ phải thường xuyên tăng ca, nhưng khi về đến nhà, cặp đôi trẻ sẽ cùng nhau ở phòng bếp lăng xăng chạy tới chạy lui, chuẩn bị cơm tối.
Hứa Ngải Linh mặc lại chiếc váy đỏ đã từng mặc vào cái đêm bị làm nhục đó, có lẽ cũng không hoàn toàn là đang muốn tố cáo, cũng có thể là muốn tưởng niệm những thứ tốt đẹp đã từng có.
Đáng tiếc, Hứa Ngải Linh đã nhảy lầu tự sát, Uông Tàng Phong cũng vào trại tạm giam, mặc dù tạm thời vẫn chưa thể nói là "rơi vào vòng lao lý", nhưng hiện tại cũng chẳng khác gì mấy.
Tề Dực lại nhớ tới những lời mà Khương Hiểu Du đã nói lúc ăn xiên nướng ngày hôm qua, có hơi bùi ngùi xúc động, mặc dù anh không thể nào cảm thấy đồng cảm, nhưng anh biết rằng chắc hẳn Hứa Ngải Linh đã rất tuyệt vọng, mới có thể không chút do dự mà nhảy xuống, rời khỏi thế giới mà cô ta từng yêu sâu đậm này.
"Hãy yên tâm, tôi sẽ trả lại cho cô một lời giải thích rõ ràng, bắt cho bằng được kẻ đã từng gây tổn thương cho cô, để cho kẻ đó phải trả giá đắt." Tề Dực âm thầm hứa hẹn.
Thật ra trong lòng anh đã có manh mối —— rất có thể kẻ đăng tải video lên đầu tiên chính là nghi phạm, Khương Hiểu Du đã bắt đầu lần theo dấu vết rồi.
Còn về Cao Hội Thành vốn dĩ bị hiềm nghi, có khả năng chỉ là từng xem qua đoạn video đó, vậy nên khi nhìn thấy Hứa Ngải Linh thì đã nảy sinh ý nghĩ đen tối, việc này đã một lần nữa gây ra tổn thương cực lớn đối với Hứa Ngải Linh, thêm vào đó lại còn cãi nhau với Uông Tàng Phong một trận, cuối cùng dẫn đến việc cô ta nghĩ quẩn mà nhảy lầu thiệt mạng.
"Lão Tề?" Thấy anh mãi mà vẫn chưa lấy lại tinh thần, lão Trì không nhịn được đã đẩy anh một cái: "Đang nghĩ gì thế? Tập trung dữ vậy, có phát hiện gì rồi hả?"
"Không có" Tề Dực lắc đầu, đè nén những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu xuống: "Làm việc thôi, lão Trì với tôi sẽ kiểm tra phòng khách."
Mao An Ninh nhìn về phía phòng ngủ chính: "Được, vậy thì tôi sẽ kiểm tra phòng ngủ chính lại một lần nữa, quả thật lúc trước chưa có chú ý xem mấy loại dấu vết như dấu vân tay hay dấu giày gì đó."
Sau khi phân công đâu ra đó xong, Tề Dực đi thẳng về phía bàn trà. Bề mặt bàn trà thủy tinh là nơi dễ dàng lưu lại dấu vân tay nhất.
Bật đèn pin led lên, Tề Dực xem xét bàn trà thủy tinh từ ngoài vào trong rồi lại từ trong ra ngoài, ngay cả bình ly đồ dùng uống trà ở trên bàn cũng không bỏ qua, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ dấu vân tay nào.
Tề Dực cũng không hẳn là thất vọng, vì bàn trà quả thật là quá dễ thấy, chỉ cần kẻ gây án hơi có chút đầu óc đều có thể nghĩ tới chuyện này, vậy nên bàn trà bị chú ý dọn dẹp đã là chuyện khó mà tránh khỏi.
Anh lại dời tầm mắt sang ghế sofa.
Nếu hàng giả muốn làm chuyện gì đó, thì trên ghế sofa cũng là nơi rất dễ dàng lưu lại dấu vết. Hơn nữa ghế sofa khác hẳn với bàn trà, thoạt nhìn thì thấy sạch sẽ đấy, nhưng thật ra lại là nơi "che bụi giấu bẩn" nhiều nhất.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, mặc dù có lẽ bình thường Uông Tàng Phong dọn dẹp cũng tính là chăm chỉ, nhưng khi Tề Dực kéo tấm đệm ghế sofa ra, cũng đã phát hiện ra một ít sợi lông, mẩu da, còn có mảnh vụn móng tay bên trong khe hở.
Tề Dực cẩn thận tỉ mỉ hốt toàn bộ những thứ "rác rưởi" này ra, đặt lên trên bàn trà đã được trải một lớp màng nhựa, sau đó cúi người xuống cẩn thận tách rời những mẩu vụn này.
Lão Trì ở bên cạnh nhìn thấy Tề Dực hình như đã có thu hoạch, xáp lại gần hỏi: "Lão Tề. . ."
Tề Dực vội lấy tay che lại: "Đừng có tới đây! Anh hít thở sẽ quấy rầy công việc của tôi."
Lão Trì: ? ? ?
Cúi đầu nhìn mấy mẩu da lông trên bàn trà, lão Trì ngượng ngùng đứng dậy. Nói cũng đúng, anh ta hít thở quả thật có khả năng thổi bay mấy món vật chứng này.
Lúc này Tề Dực mới tiếp tục làm việc.
Chẳng mấy chốc, anh đã tách ra được một sợi tóc đen vừa dài vừa to từ trong một đống lông tóc, đưa tới gần trước mắt để quan sát cho thật kỹ.
Ước lượng bằng mắt thì sợi tóc này dài khoảng bảy tám centimet, chiều dài xấp xỉ với tóc của anh.