Tề Dực cũng bình tĩnh lại, hỏi:
“Tình huống như thế nào?”
“Rắn!” Lão Trì trả lời: “Con rắn thật lớn, ba con to bằng cỡ bắp tay, đầu tròn, chắc là không có độc.”
Dựa vào đầu tròn hay nhọn để phân biệt rắn có độc hay không quả thật không đủ tin cậy, Mao Ninh An vội nói:
“Anh ra ngoài trước đã, lấp kín lỗ hổng lại rồi tính tiếp.”
“Được…… Cái đền đệt!”
Tề Dực nhìn thấy hai chân lão Trì hai chân vừa mới gập xuống, vốn định ngồi xổm rồi từ từ bò ra ngoài, bỗng nhiên lại nhảy dựng lên, ngay sau đó thấy anh ta bắt chéo hai chân, eo vặn hết mức, dường như đang ném thứ gì đó ra bên ngoài, tiếp theo là vài tiếng súng đoàng đoàng vang lên.
Biến cố xảy ra liên tiếp khiến lòng Tề Dực nháy mắt căng thẳng, hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Mới vừa có hai con rắn rơi xuống vai tôi, may là tôi phản ứng nhanh không bị cắn trúng…… Con mẹ nó!”
Lão Trì hùng hùng hổ hổ chui ra từ trong phòng, sau khi mắng xong thì nói:
“ Cậu đoán đúng thật, bên trong quả nhiên có bẫy rập, không ngờ lại giấu mấy con rắn, thật con mẹ nó âm hiểm!”
Mao Ninh An hỏi: “Anh nổ súng?”
“Không kiềm được, đánh chết mấy con rắn đó rồi.” Lão Trì nói: “Nhưng mà tôi không chắc chắn còn có những con rắn khác hay không, hay là gọi tiếp viện đi?”
Tề Dực gật đầu: “Gọi đi, có thể giấu rắn là có thể giấu độc trùng khác, khó lòng phòng bị, mặc đồ phòng hộ mới yên tâm được. Trước tiên cứ lấp kín lỗ hổng trên cửa đã.”
Lão Trì gọi điện thoại đòi người, mới vừa cúp máy xong liền hít hít cái mũi, ngửi đầu vai cùng bàn tay của mình:
“Các cậu có cảm thấy mùi gì thôi thối quanh quẩn đâu đó không?”
Tề Dực vô thức hít mũi, quả nhiên ngửi được mùi lạ:
“Hẳn là con rắn vừa nãy.”
Vẻ mặt lão Trì tràn đầy ghét bỏ quay đầu sang một bên, lại chửi thề:
“Mẹ nó! Đây rốt cuộc là rắn hay là trùng chui trong bồn cầu? Sao lại có thể thối như vậy?”
Mấy người ôm vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sô pha, lão Trì ngồi xổm kiểm tra lại cánh cửa, đề phòng có rắn chui ra, nhăn mặt bày tỏ sự đen đủi.
Tiếp viện đến rất nhanh, Chi đội trưởng Vương tự mình dẫn người tới, còn mang theo hai bộ đồ phòng hộ, chẳng qua nhìn giống đồ chống ong đốt, phỏng chừng không phòng được rắn cắn.
Sau khi thăm dò đại khái tình huống từ lão Trì và Mao An Ninh, chi đội trưởng Vương cho Tề Dực một ánh mắt đầy hàm ý sâu xa:
“Vì sao lại muốn phá cửa? Ngày thường cậu cũng không có lỗ mãng như vậy.”
Lão Trì không để bụng bĩu môi, Tề Dực luôn là tên có thể sử dụng dáng vẻ tỉnh táo nhất để làm chuyện lỗ mãng nhất, đấy là chi đội trưởng chưa từng thấy qua các loại thao tác điên cuồng của Tề Dực mà thôi.
Tề Dực không giải thích nhiều, chi đội trưởng Vương cười sâu xa vỗ vỗ bờ vai của anh, cầm lấy một bộ đồ phòng hộ mặc lên, muốn tự mình đi vào.
Lão Trì vội vàng chạy tới đoạt lấy đồ phòng hộ:
“Để tôi để tôi, nào có đạo lý chúng tôi đứng ngoài chờ, để lãnh đạo xuống đất làm việc chứ."
Chi đội trưởng Vương đập bay tay anh ta: “Biến biến biến, tôi còn chưa có già đâu, đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi!”
Nói rồi bảo lão Trì dọn dẹp ván cửa, tự mình dẫn người chui vào.
Quả nhiên, nguy hiểm bên trong vẫn chưa giải trừ, bọn họ nhanh chóng bắt được hai con rắn, còn có ba con bò cạp độc. Họ để bọ cạp độc trong hai cái hộp mica trong suốt mang ra ngoài.
Vài người vây quanh bò cạp độc xem xét. Chi đội trưởng Vương vừa cong eo, vừa cởi đồ phòng hộ:
“Đây là thứ đồ chơi gì, các cậu có ai biết không? Tề Dực?”
Tề Dực chính là Baidu mini của đội cảnh sát, đôi khi tra Baidu còn không biết dùng từ ngữ tìm kiếm mấu chốt nào, hỏi anh còn nhanh hơn.
Tề Dực quan sát một lát, tiết học nghiên cứu pháp y về côn trùng có giới thiệu giản lược về các loại bò cạp:
“Đuôi bản to màu vàng, là Bọ cạp vàng đuôi béo Bắc Phi, loại này có độc tính cực mạnh lại hung hãn, sẽ chủ động công kích giết chết mục tiêu tới gần, tương đối nguy hiểm.”
Chi đội trưởng Vương cau mày: “Mấy con rắn này thì sao?”
“Vương Cẩm Xà, cũng gọi là Thái Hoa Xà, thuộc về loại hình rắn không có độc tương đối nổi danh, lực uy hiếp khá nhỏ, khi chịu kích thích sẽ toả ra mùi tanh tưởi, mùi trên tay và vai lão Trì cũng do đó mà ra.”
Chi đội trưởng Vương gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau khi nguy hiểm được giải trừ, Tề Dực và Mao Ninh An vào phòng dành cho khách tiến hành kiểm tra, ở trong ngăn tủ bên dưới chiếu tatami tìm được hai cái bình pha lê vỡ, lại tìm được một hộp gỗ trên đỉnh một cái điếu dựa bên cạnh cửa.
Trên ba thứ này, Tề Dực đều phát hiện bột thuốc pháo còn sót lại, nói:
“Có lẽ Vương Cẩm Xà và bọ cạp độc được giấu trong bình pha lê và hộp gỗ, bên trên có cài đặt cơ quan, một khi kích phát liền phá hủy hộp và bình, thả rắn rết ra công kích chúng ta. Có điều rắn là loài bò sát, cho nên hai con rắn trên trần nhà không rơi xuống ngay lúc mở cửa.
Hơn nữa, trên bình pha lê còn đặt ‘pháo đốt', uy lực lớn hơn rất nhiều, nổ vỡ bình pha lê còn nổ ra một cái lỗ trên chiếu tatami, hấp dẫn phần lớn sự chú ý của lão Trì, khiến anh ta không chú ý đến đỉnh đầu. Cũng may bình đựng bọ cạp độc không bị phá vỡ hoàn toàn, chúng nó không chạy ra được, nếu không sẽ càng nguy hiểm.”
“Nhưng tôi cứ cảm thấy có vẻ làm lớn như vậy mà lại chẳng có tác dụng gì. Bọ cạp độc nguy hiểm thật nhưng đã gây ra tiếng vang lớn như vậy, người khác chắc chắn sẽ cảnh giác, muốn giết được người vẫn là hơi miễn cưỡng. Còn không bằng không cần Thái Hoa Xà, bỏ nhiều bọ cạp độc ném vào góc phòng, như vậy khiến cho người ta khó lòng phòng bị.”
Tề Dực gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy có lẽ mục đích của hung thủ không phải muốn giết chết chúng ta, hắn làm như vậy càng giống như là cảnh cáo hoặc là uy hiếp, cũng có thể là khiêu khích.”
Chi đội trưởng Vương cười lạnh: “Uy hiếp? Buồn cười! Chúng ta đường đường là cảnh sát hình sự, còn có thể bị một tên tội phạm uy hiếp? Hắn nghĩ cái quái gì thế? Làm sao dám? Khiêu khích chúng ta có chỗ tốt gì? Thời buổi này còn có tội phạm trí tuệ kém như vậy? Não úng nước à?”
“Oán hận cùng trả thù.”
Tề Dực lại quét một vòng phòng cho khách lần nữa.
Ngoài bình pha lê cùng tủ gỗ, phòng cho khách cũng không có phát hiện dấu vết giá trị khác, vậy có nghĩa là suy đoán lúc trước của anh đã đúng rồi, phòng cho khách bị khóa lại cũng không phải vì ngăn cản bước chân điều tra của bọn họ, mà là vì hấp dẫn lực chú ý của bọn họ. Phía sau cửa có sắp đặt cơ quan, dùng để khiêu khích bọn họ.
Hành vi lạy ông tôi ở bụi này đã chứng thực suy đoán của anh. Nếu thật sự muốn giết người thì căn bản không cần khóa cửa lại, cứ để cho bọn họ tự nhiên không kịp phòng ngừa đi vào phòng ngủ thì càng dễ dàng trúng chiêu hơn.
“Chi đội trưởng Vương, tôi đi về trước đây.”
Tề Dực không muốn tiếp tục ở lại, anh cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì:
“Thu thập được một ít tài liệu sinh vật học đem về xét nghiệm nhìn xem kết quả.”
“Đi đi, chuyện còn lại giao cho chúng tôi.”
Chi đội trưởng Vương đồng ý, lão Trì lôi kéo Tề Dực nhanh chóng chạy đến cướp được một vị trí ở trung tâm giám định vật chứng, tống cái lông vũ nhặt được ở nhà Uông Tàng Phong đi, sau đó mới trở về chi đội xử lý mùi lạ trên tay và người mình. Cuối cùng, anh ta mới đưa vật chứng thu thập được đến phòng thí nghiệm.
Đến lúc xong hết tất cả mọi việc cũng đã hơn 12 giờ đêm.
“Giờ chắc không còn chuyện gì nữa đâu ha?” Lão Trì hỏi: “ Vậy chờ kết quả bên lão Mao hay là chúng ta đi nghỉ ngơi trước?”
“Nghỉ ngơi đi,” Tề Dực khó có được một lần quyết định không quan tâm đến công việc: “Dưỡng đủ tinh thần, đêm nay có khả năng cũng không yên ổn.”
Lão Trì nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nghiêm túc gật đầu:
“Bây giờ tôi không mang theo súng, chỉ cần người của chi đội chúng ta vẫn ở đây thì chắc cũng không có vấn đề gì……”
“Không, anh vẫn nên cẩn thận một chút, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tề Dực nói: “Súng bị trộm mất càng nguy hiểm, cho dù không dùng để đối phó chúng ta, không có súng trong tay cũng sẽ khiến anh vô cùng khó chịu, càng đừng nói là anh còn nổ mấy phát súng ở nhà Uông Tàng Phong.”
Lời này nói có đạo lý, lão Trì cân nhắc nửa ngày, quyết định đi lấy súng.
Dù sao người trong chi đội rất nhiều, có súng hay không đối anh ta cũng chẳng khác nhau là bao, chủng loại của súng mới là quan trọng.