• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói hai câu, Tề Dực mới phát hiện không thấy Trì Vũ Hiền đâu nữa. Nhưng chỉ một cái chớp mắt trôi qua, lại thấy Trì Vũ Hiền xuất hiện ở cửa ra vào.

“Ơ, chưa về à? Đang định rủ cậu đi ăn cơm.”

Tề Dực có chút sững sờ, mắt nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã hơn sáu giờ. Quả thực anh cũng đã đói bụng: “Ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được, lẩu xiên que được không?”

“Được.” Biểu cảm Tề Dực không quan tâm: “Tôi có thể gọi thêm người khác không?”

Trì Vũ Hiền nghĩ ngợi: “Bạn của cậu à?”

“Hiểu Du, nếu như cô ấy vẫn còn đang ở trong cơ quan, hoặc là không ăn cơm chiều.”

“Hiểu Du?” Trì Vũ Hiền hơi bất ngờ: “Tôi thì sao cũng được, không quan trọng, nhưng mà tại sao đột nhiên cậu lại muốn gọi cho cô ấy thế? Làm sao, coi trọng con gái nhà người ta rồi sao? Vậy cậu nên hẹn cô ấy một mình mới đúng chứ, ba người chúng ta sao cùng ăn được?”

Câu cuối cùng của anh ta nghe có vẻ hơi ganh tị, Tề Dực bị câu hỏi của anh ta làm cho có chút khó hiểu: “Nói cái gì vậy? Tôi muốn nhờ cô ấy giúp đỡ, điều tra bạn trai của người chết trong vụ án té lầu, tên là gì nhỉ...... À đúng rồi, Uông Tàng Phong.”

Trì Vũ Hiền càng khó hiểu: “Điều tra anh ta? Không phải chứ, lúc trước tôi bảo cậu nhờ Hiểu Du giúp đỡ chút, không phải cậu từ chối quyết liệt sao? Nói nếu như cô ấy không tự nguyện thì đừng có kéo cô ấy xuống nước, sao bây giờ lại đổi chủ ý rồi? Nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Hiểu theo cách đó cũng được.” Tề Dực nói: “Tôi chỉ thay đổi hướng suy nghĩ một chút, muốn nhanh chóng biết được liệu hai vụ án này có liên quan đến nhau hay không, dù phải đánh đổi khá nhiều. Ừm, tất cả hậu quả, một mình tôi gánh chịu.”

“Ồ, dù sao nói thế nào thì cậu cũng đều có lý thôi?” Trì Vũ Hiền giễu cợt: “Heo nái già mang đến điềm xấu, hết cái này tới cái khác.”

Tề Dực: “......”

......

Ùng ục ùng ục.

Quán lẩu xiên que Vị Ba Thích, Tề Dực nhìn nồi lẩu đỏ đang sôi trước mắt, có chút hoảng hốt.

Ba ngày trước, Tề Dực mới ăn lẩu ở cửa hàng cũ kế bên, mới đây đã chạy sang bên này ăn lẩu xiên que.

Hai cửa hàng đều cùng một ông chủ, cả ba đều mang danh ăn uống, nồi lẩu của bọn họ đều làm theo công thức cũ giống nhau, lẩu xiên que lại nổi danh gần xa, mở thêm mười mấy cái chi nhánh.

“Anh Dực.” Giọng nói êm ái của Khương Hiểu Du kéo Tề Dực khỏi mạch suy nghĩ: “Em tuyệt đối tin tưởng vào nhân phẩm của anh, cũng tin tưởng vào năng lực của anh, càng tin tưởng vào ánh mắt và trực giác của anh......”

Tề Dực nhíu mày: “Nhưng mà?”

Khương Hiểu Du nghẹn ngào, cô xấu hổ không dám nhìn vào mắt Tề Dực, nhỏ giọng nói: “Em xuất thân không phải tại trường cảnh sát, cho nên ngày đầu tiên đến cơ quan báo cáo, sư phụ rất nghiêm túc khuyên bảo em, nhất định phải tuân thủ quy tắc, không thể vì bất cứ lý do gì mà dao động, nếu không sẽ đi sai đường, muôn đời sẽ không quay đầu lại được.”

Tề Dực gật đầu: “Sư phụ cô nói đúng, chúng tôi đều không tuân thủ theo quy tắc, thích làm lộn xộn.”

Trì Vũ Hiền càng không biết nói gì, rốt cuộc anh muốn làm cái gì đây?

“Thế nên, vô cùng xin lỗi.” Khương Hiểu Du đứng dậy: “Em đi trước đây.”

Trì Vũ Hiền vội vàng đứng dậy, cười gượng nói: “Nồi lẩu vừa mới lên, cô còn chưa ăn được miếng nào, đừng đi vội thế.”

Anh ta nói xong thì quay lại nhìn về phía Tề Dực, không ngừng nháy mắt ra hiệu.

Tề Dực thật thà gật đầu: “Đúng vậy, gọi nhiều đồ như vậy chúng tôi cũng ăn không hết, đừng nên lãng phí, ăn xong rồi hẳn đi.”

Trì Vũ Hiền liếc mắt khinh thường một cái.

“Hoặc là, nếu như cô tin tôi thì nghe tôi nói vài câu, nếu như tôi nói điều cô không thích nghe thì đi vẫn không muộn.”

Khương Hiểu Du do dự một hồi xong vẫn ngồi xuống.

“Hai ngày vừa qua tôi và Lão Trì đã gặp phải một số ‘chuyện linh dị’.”

Khương Hiểu Du tò mò: “Chuyện linh dị? Xảy ra vấn đề gì?”

Tề Dực chọn kể chuyện cửa sổ bị gõ và chuyện về bóng ma cho Khương Hiểu Du nghe, với anh thì hai chuyện này là quỷ dị nhất, còn những chuyện khác thì có thể miễn cưỡng cho qua, đối với hai chuyện này anh hoàn toàn không có chút manh mối.

Khương Hiểu Du che chén trà trên tay, nghiêng đầu hỏi: “Vậy nên, anh nghi ngờ rằng trên trên đời này thật sự có quỷ? Cô gái áo đỏ kia đã hóa thành lệ quỷ thật?”

“Nói thật tôi luôn cho rằng cái thứ hư vô mờ mịt này vốn dĩ không hề tồn tại. Nhưng mà —— Từ kết quả kiểm tra thi thể, âm đạo của cô gái kia đã bị rách từ cuối tuổi dậy thì, nhưng lại có khá nhiều tinh dịch còn lưu lại, với những ý này thì chứng tỏ cô gái đã từng trải qua việc quan hệ, nhưng về sau họ lại không hề quan hệ thêm lần nào nữa.”

Trì Vũ Hiền không dám nhìn thẳng, cảnh sát đến cảnh sát, lại nói chuyện thẳng thắn với một cái cô gái như vậy thì thích hợp sao?

Khương Hiểu Du trợn tròn mắt, cô là một cô gái thông minh, cô nghe được lời nói Tề Dực thì đã hiểu được ý anh muốn nói là gì: “Anh nói là, có khả năng cô ấy đã từng bị người khác cưỡng hiếp?”

Đúng, tính ra Khương Hiểu Du cũng là một cô gái, còn là một cảnh sát. Trì Vũ Hiền lại thả một xiên que vào nồi.

Tề Dực không trả lời câu hỏi mà nói: “Ngoài ra, người chết chỉ mới dọn đến tiểu khu Thành Nam, nơi mà Cao Hội Thành sinh sống, thế mà cuối tháng hai đã nhảy lầu tự tử, tiếp theo là ngày mùng 5 tháng 4, Cao Hội Thành bị hại, buổi tối ngày thứ chín, thi thể Cao Hội Thành bị trộm, những vật có giá trị thì bị chặt ra, nhét từ miệng vào trong bụng.”

Khương Hiểu Du im lặng không nói gì, nhìn khói bốc lên từ nồi lẩu mờ mịt như sương mù, ánh mắt hơi lay động.

Tề Dực nói tiếp: “Đột nhiên phát sinh chuyện trộm xác, nhục hình này, và tất cả những chuyện kì lạ mà tôi đã trải qua hai ngày nay, đến nay tôi vẫn chưa có được chút manh mối đáng tin cậy, chỉ có có cách nghĩ này thôi, cho nên, tôi nghĩ nếu không muốn để bản thân làm ảnh hưởng đến tiến độ điều tra vụ án trộm xác thì trước hết, dùng lực lượng nhỏ nhanh chóng điều tra rõ ràng hai vụ án này rốt cuộc có liên quan với nhau hay không, sau đó mới lập ra kế hoạch cụ thể. Tất cả hậu quả xảy ra thì để một mình tôi gánh chịu.”

Vẻ mặt Khương Hiểu Du phức tạp, cô hỏi ngược lại: “Anh có biết không, lấy chứng cứ ở chỗ không hợp pháp dù cho là thật cũng không có tác dụng.”

“Tôi biết.” Tề Dực gật đầu: “Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra cách giải quyết.”

Trì Vũ Hiền không ngắt lời, nên đành phải ngồi nấu xiên que cho xong, lại yên lặng ngồi ăn bên cạnh, ăn ba chén lớn mà rưng rưng nước mắt.

Đến chén thứ tư, Khương Hiểu Du cuối cùng cũng mở miệng: “Anh là đàn ông, đương nhiên không giải thích được, cô gái kia có lẽ đã nhốt mình trong bóng tối mấy năm hoặc vài chục năm, thật vất vả mới thoát ra được, nhưng lại phát hiện vốn dĩ mình không thoát được, cuối cùng mặc áo đỏ, nhảy lầu tự sát, đây là loại tuyệt vọng gì?

Chết là cách phản kháng duy nhất của cô ấy, cô gái này là lấy cái chết để chứng minh trong sạch, cùng là con gái, tôi muốn giúp cô ấy.”

Tề Dực yên lặng nghe cô nói xong, trong giây lát không biết nói gì, chỉ là trong lòng đột nhiên nảy lên ý nghĩ.

Rất nhanh tình hình đã dịu bớt, Trì Vũ Hiền không quan tâm đến xiên que đang cầm trên tay, lập tức hỏi: “Cho nên?”

Khương Hiểu Du nở nụ cười nhẹ nhõm: “Dù sao tất cả hậu quả đã có anh Dực gánh chịu, vì những xiên que trên đây, chuyện này tôi sẽ giúp......”

Nói xong, ánh mắt hai người đều nhìn về phía cái bàn.

Trên tay trái Trì Vũ Hiền đang cầm ống thẻ, bên trong là lít nha lít nhít que tre.

“Khụ khụ khụ” Trì Vũ Hiền lập tức đứng dậy: “Hai người cứ ngồi đây, tôi đi lấy chút đồ.”

......

Trì Vũ Hiền ngồi ở phần ghế phụ, Tề Dực nhìn ngoài cửa sổ, biểu cảm nghiêm túc không thay đổi.

Mặc dù đã nhờ được Khương Hiểu Du giúp đỡ, nhưng điều tra mạng lưới chỉ là một phần trong đó, nếu như Uông Tàng Phong chưa từng để lộ thông tin trên mạng thì Khương Hiểu Du dù có giỏi đến đâu cũng sẽ không có thu hoạch gì, phải chuẩn bị nhiều kế dự phòng mới được.

Bây giờ Tề Dực đang nghĩ, làm sao để đi một con đường khác, là muốn ổn định hay là mạo hiểm đánh cược một lần.

Bất tri bất giác đã đến trước cửa nhà Trì Vũ Hiền. Thấy anh vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, Trì Vũ Hiền lấy tay đẩy bả vai anh.

“Xuống xe thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK