• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Trì chỉ hận không thể làm cho anh câm miệng ngay tại chỗ.

Hoàng Đỉnh Cao rõ ràng là không muốn lội vào vũng nước lợ này, nên giả vờ như không nghe thấy gì, lão Trì ở bên cạnh bật cười ha hả: "Tôi thấy chắc là cậu quá nhớ nhung chủ nhiệm Thạch nên mới xuất hiện ảo giác đấy."

Tề Dực lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt rồi quay qua nhìn về phía Hoàng Đỉnh Cao, lôi USB ra đưa cho cậu ta: "Có thể sao chép video được không thế?"

"Được, các anh cứ cầm về từ từ mà xem."

Sau khi cất kỹ USB, Tề Dực nói câu cảm ơn, rồi xoay người rời đi: "Tới phòng thẩm vấn thôi, đừng để cho đội trưởng Cơ chờ quá lâu."

"Đợi tôi một tí!" Lão Trì cảm thấy chỉ bỏ đi như vậy thì có hơi bạc bẽo vô tình, nên nói với Hoàng Đỉnh Cao một tiếng là lát nữa sẽ mời cậu ta ăn cơm, bấy giờ mới ra khỏi phòng đuổi theo Tề Dực.

Lúc vào phòng quan sát, mới phát hiện Cơ Thừa Bằng cũng ở đây, anh ta đang nhìn chằm chằm vào Uông Tàng Phong trong phòng thẩm vấn xuyên qua tấm kính một chiều.

"Thưa thầy" lão Trì chủ động chào hỏi: "Xin lỗi, đã để cho thầy đợi lâu..."

Cơ Thừa Bằng ngắt lời anh ta: "Không sao, tôi đang định quan sát Uông Tàng Phong một lát, cậu có đến sớm cũng chưa có chuyện gì đâu."

Ánh mắt của lão Trì theo đó mà rơi vào trên người Uông Tàng Phong.

Tư thế ngồi của cậu ta đã không còn phách lối giống như trước nữa, cúi đầu, khom lưng xuống, cánh tay mềm nhũn ra để ở trên mặt bàn, khắp người đều tỏa ra một loại hơi thở đau thương mất mát.

Cơ Thừa Bằng ở bên cạnh giải thích: "Cậu ta đã nhận ra là ký ức của cậu ta có vấn đề, tuy nhiên lại không nghĩ ra được là chuyện gì đã xảy ra."

Vừa nói vừa nhìn về phía Tề Dực và lão Trì: "Nếu như LSD (*) trong cơ thể cậu ta không phải là do tự mình chủ động hấp thu vào lúc tỉnh táo, vậy thì chính cậu ta cũng là người bị hại, chỉ có thể nói là có động cơ giết người báo thù mà thôi, các cậu cảm thấy cậu ta có được xem là tội phạm giết người hay không?"

(*) Viết tắt của Lysergic acid diethylamide

Tề Dực ngay lập tức hiểu được ý của anh ta: "Ai cũng chẳng muốn gặp phải chuyện như thế, nhưng trong 'ký ức' cậu ta đã thực sự ra tay, tính nguy hiểm ngoài hiện thực và khả năng gây hại đối với xã hội không hề thấp hơn những tên tội phạm được cho là thật sự giết người, huống chi cậu ta còn tấn công cảnh sát, đã cấu thành tội phạm (*), không cần phải khách sáo đối với cậu ta."

(*) Tổng thể các dấu hiệu pháp lý đặc trưng bao gồm các dấu hiệu chủ quan và các dấu hiệu khách quan, khách thể và chủ thể làm căn cứ để xác định một hành vi gây nguy hiểm cho xã hội bị coi là tội phạm.

Dường như cũng đồng ý với lý lẽ này, Cơ Thừa Bằng gật đầu chấp nhận: "Được, vậy thì tôi sẽ xem cậu ta như tội phạm giết người để thẩm vấn tiếp."

Tề Dực lại nói: "Lúc thẩm vấn lại, anh có thể hỏi thử xem cậu ta có quen biết tôi hay không."

"Có quen biết cậu hay không hả?" Cơ Thừa Bằng không hiểu gì cả.

Tề Dực giải thích: "Hàng giả lại xuất hiện rồi, vào buổi tối ngày hôm kia gã có uống rượu chung với đám người Uông Tàng Phong, tới rạng sáng còn đưa Uông Tàng Phong về nhà nữa."

Cơ Thừa Bằng chợt hiểu ra: "Hiểu rồi, cậu muốn hỏi thử xem cậu ta còn có ấn tượng gì hay không, liệu có thể cạy ra càng nhiều manh mối về hàng giả từ trong miệng cậu ta hay không chứ gì. Còn có vấn đề nào khác muốn hỏi nữa không?"

"Tạm thời không có, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói với anh sau."

"Được." Cơ Thừa Bằng đồng ý nhưng vẫn không nhúc nhích, còn đang nhìn chằm chằm Uông Tàng Phong.

Lão Trì cũng bắt chước nhìn chằm chằm Uông Tàng Phong trông y như thật.

Tề Dực biết rõ lão Trì ngồi không yên, bèn đề nghị: "Hôm nay có phân công mấy nhóm các anh em đi ra ngoài điều tra, hay là anh đi tổng hợp các manh mối lại trước đi, chờ bên này xong xuôi tôi lại gọi điện thoại kêu anh qua sau."

"Được đấy!" Lão Trì “thuận nước đẩy thuyền” (*), xoay người rời khỏi.

(*) Gốc là 借坡下驴: Nhờ sườn dốc để leo xuống lừa

Uông Tàng Phong ở trong phòng thẩm vấn lại có động tĩnh, cậu ta giơ hai tay lên, nhìn vào lòng bàn tay của mình một hồi lâu, sau đó chậm rãi bụm mặt, cúi gập người, trán gục lên trên mặt bàn, bả vai thỉnh thoảng run rẩy.

Cơ Thừa Bằng nói khẽ: "Cậu ta bắt đầu hối hận rồi."

Tề Dực hỏi: "Có thể bắt đầu thẩm vấn được chưa?"

"Đợi thêm một xíu, " Cơ Thừa Bằng nói: "Nếu muốn cậu ta phối hợp càng thêm triệt để, vẫn cần phải “ủ” thêm một lát, như vậy mới càng dễ dàng phá tan lòng phòng bị của cậu ta."

Tề Dực gật đầu đáp lại, anh hiếm khi tham gia thẩm vấn, kinh nghiệm và năng lực về phương diện này còn lâu mới được như Cơ Thừa Bằng.

Lại qua hơn mười phút, Uông Tàng Phong một lần nữa ngồi thẳng người dậy, tay cũng thả xuống, gương mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng về phía trước, hai mắt ngân ngấn nước, chốc lát lại có giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, nhưng dường như là cậu ta không phát hiện ra, vẫn chỉ ngồi ngơ ngẩn ở đó.

"Tàm tạm rồi đó." Cơ Thừa Bằng nói: "Nếu cứ tiếp tục để im như vậy sẽ dễ dàng khiến cho cậu ta trở nên cực đoan, gọi điện thoại cho Trì Khỉ Gió kêu cậu ấy về lại đây đi."

"Trì Khỉ Gió?" Tề Dực hơi ngẩn ra, lần đầu tiên anh nghe nói lão Trì còn có biệt danh như vậy.

Anh cảm thấy mặc dù anh chàng đó không được chững chạc cho lắm, lại còn có hơi ngây ngô thật thà, nhưng có thế nào cũng không thể dính đến "khỉ" đâu nhỉ? Chẳng lẽ là khen anh ấy hành động nhanh nhẹn?

Cơ Thừa Bằng bật cười: "Có lẽ cậu không biết, cậu ấy ở bên ngoài nhảy nhót ghê lắm."

Tề Dực lôi điện thoại di động ra gọi cho lão Trì, vừa có người bấm nghe là anh tắt máy ngay.

Cơ Thừa Bằng xoay người đi ra ngoài: "Tôi đợi cậu ấy sẵn ở ngoài luôn."

Chẳng mấy chốc, lão Trì đã trở lại, ở ngoài cửa trò chuyện đôi ba câu với Cơ Thừa Bằng, rồi đi vào phòng thẩm vấn.

Nghe thấy động tĩnh, Uông Tàng Phong quay đầu lại một cách máy móc, nhìn về phía hai người họ, trên mặt vẫn không có chút cảm xúc nào, trông cực kỳ đờ đẫn.

"Tán gẫu với nhau chút nào cậu nhóc." Cơ Thừa Bằng ngồi xuống, nhẹ nhàng ném quyển sổ lên trên bàn, lại lôi điện thoại di động ra: "Cho cậu xem một tấm hình, có quen biết người này không?"

Cổ Uông Tàng Phong không hề động đậy, chỉ có tròng mắt là chuyển qua nhìn.

"Hửm?" Khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta bỗng nhiên trợn to hai mắt, cơ thể chồm mạnh về phía trước: "Tề Dực? Mấy người tìm anh ta để làm gì? Làm sao mà mấy người biết được anh ta? Từ từ... Tề Dực? Anh ta là Tề Dực? Tại sao mình lại quen anh ta nhỉ? Tề Dực là ai ?"

"... Từng uống rượu chung với anh ta? Mình không có uống rượu, nhưng quả thật là mình có nhớ người này... Tề Dực? Rốt cuộc Tề Dực là ai? Mình từng gặp anh ta ở đâu nhỉ? Trông rất là quen, nhưng mà... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Ký ức hỗn loạn khiến cho Uông Tàng Phong trông giống như một người mắc bệnh thần kinh (*) nói câu trước không ăn khớp với câu sau, Cơ Thừa Bằng cũng không có thúc giục, lẳng lặng chờ cậu ta sắp xếp lại ký ức

(*) Neurologic Diseases - Rối loạn thần kinh: Là những căn bệnh ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh bao gồm các dây thần kinh, não và các rễ, đám rối, dây thần kinh.

Mấy phút sau, cậu ta mới tạm thời bình tĩnh lại, nhìn Cơ Thừa Bằng: "Các anh muốn tôi làm gì?"

"Rất đơn giản, muốn cậu phối hợp điều tra."

"Tại sao tôi phải phối hợp với mấy người cơ chứ?"

"Anh bạn trẻ, xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ tình thế nhỉ."

"Tình thế?" Uông Tàng Phong cười khẩy: "Tình thế gì? Ý nói tôi là nghi phạm còn mấy người là cảnh sát chứ gì? Vậy thì thế nào? Mấy người còn có thể đánh tôi được chắc?"

Cơ Thừa Bằng khịt mũi đầy khinh bỉ: "Cậu thật sự không rõ hay là giả vờ không rõ thế? Không chịu khai báo đúng sự thật, phối hợp với chúng tôi điều tra cho rõ chân tướng, chẳng lẽ cậu thật sự muốn gánh trên lưng tội danh giết người một cách hàm hồ không rõ ràng như vậy hay sao? Để trả giá cho chuyện mà bản thân chưa từng làm? Rốt cuộc cậu có biết ai đang giúp cậu, ai đang hại cậu không vậy?"

Uông Tàng Phong bĩu bĩu môi với vẻ không thèm để tâm.

"Hãy nghĩ đến cha mẹ của chính mình đi, chàng khờ ạ!" Cơ Thừa Bằng nói tiếp: "Cho dù cậu có căm thù Cao Hội Thành bao nhiều đi chăng nữa, có muốn tự tay báo thù nhiều đến mức nào, thì chuyện anh ta đã chết là sự thật không thể nào tranh cãi, chẳng lẽ cậu còn thật sự chỉ vì muốn hả lòng hả dạ mà chấp nhận gánh trên lưng tội giết người, không thèm đếm xỉa đến cha mẹ mình?

Lùi mười nghìn bước mà nói, cô gái cặp kè với cậu cũng là con một đúng chứ? Nếu như cậu cảm thấy bản thân thật sự yêu cô ta, vậy thì nhận tội cho hả lòng hả dạ mới phù hợp, hay là giúp cô ta khuyên giải an ủi cha mẹ cô ta, giúp cha mẹ cô ta thoát khỏi nỗi đau mới có ý nghĩa hơn đây?"

Nét mặt Uông Tàng Phong khẽ thay đổi, nhưng vẫn không nói lời nào.

"Lại lùi thêm một bước nữa, Hứa Ngải Linh mới vừa nhảy lầu tự sát chưa được bao lâu, Cao Hội Thành liền chết, sau đó thì cậu bị bắt, trong đầu lại có thêm một đoạn ký ức mình giết chết Cao Hội Thành, cậu không cảm thấy kỳ lạ chút xíu nào hay sao? Từ trước tới giờ cậu có từng nghĩ rằng, có khi nào có một loại khả năng là cậu bị người khác đem bán mà còn giúp người ta đếm tiền hay không?"

"Không thể nào!" Uông Tàng Phong theo bản năng gạt bỏ loại khả năng này, không có người nào lại bằng lòng thừa nhận bản thân là kẻ ngốc đã bị đem bán còn giúp đếm tiền.

"Tự tin đến thế luôn hả?"

Uông Tàng Phong đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Tề Dực bước vào phòng thẩm vấn, vẻ mặt cậu ta trông cứ như đang nhìn thấy quỷ vậy, hai mắt trợn trừng thật to: "Đù má! Anh... anh anh anh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK