“Ồ?” Tề Dực hoàn hồn: “Đến rồi à?”
Lão Trì mở cửa xe: “Xuống xe thôi.”
Tề Dực đi với anh ta xuống xe lên trên tầng, đi vào thang máy, không hiểu sao có cảm giác da đầu tê tê. Anh xoay đầu một cái, nhìn thấy bóng của mình in trong gương thang máy có mái tóc dựng đứng từng cọng một.
Động tác khá mạnh của anh thu hút sự chú ý của Lão Trì: “Cậu làm gì… Sao tóc cậu lại dựng đứng lên vậy?”
Tề Dực nhìn nhìn mình: Thoạt tiên, anh nghĩ là do tĩnh điện, nhưng thật kỳ lạ, thang máy cũng có thể coi là một lồng Faraday, tại sao…
Lão Trì hơi luống cuống, anh ta đưa tay sờ đầu chó của mình rồi nhìn vào gương, tóc của anh ta vẫn bình thường.
“Lão Tề, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tĩnh điện.” Tề Dực chỉ bật ra hai chữ.
Lão Trì thở phào một tiếng, không phải thứ gì tâm linh là được rồi.
Tề Dực giơ chân lên, cúi xuống xem đế giày.
Đế giày của giày da sĩ quan là một lớp cao su dày, điện tích không thể truyền xuống dưới đất nên tích lại trong cơ thể.
Anh chạm tay vào thang máy, điện tích được dẫn ra, mái tóc dựng đứng nhanh chóng nằm rạp xuống, anh tiện tay vuốt lại tóc.
Lão Trì cũng học theo vuốt mấy cái: “Tại sao trên người cậu lại có tĩnh điện?”
Tề Dực cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng nghĩ mãi không ra: “Có lẽ là chạm phải thứ gì mang lượng điện tích lớn.”
Trong lúc hai người nói chuyện, thang máy đã lên đến nơi, họ đi tới trước cửa ra vào nhà Lão Trì.
Lão Trì đứng do dự trước cửa vài giây đồng hồ, quyết định không thay dép lê, đi thẳng vào phòng khách, ngồi phịch xuống dựa lưng vào sô pha: “Cậu nói xem tối nay liệu có gặp phải chuyện lạ nữa không?”
Nói rồi, anh ta đứng bật dậy y như thật, nhìn xung quanh một chút, đi khóa hết cửa sổ ban công lại rồi mới yên tâm quay về ngồi tiếp.
Tề Dực lắc đầu, nhưng có Lão Trì ở bên cạnh, anh không thấy sợ, thậm chí còn nghĩ liệu có thể đặt bẫy dụ kẻ giả ma giả quỷ ra tóm cổ lại hay không.
Biểu hiện của Lão Trì khiến anh có phần chẳng còn biết phải nói gì: Một tên to xác như vậy mà lại sợ ma, đúng là mất mặt.
Nhưng nghĩ lại thì ngay chính anh, thân là một pháp y, vậy mà cũng kẻ tám lạng người nửaa cân, không có tư cách gì để chê Lão Trì.
Lão Trì ngồi chưa ấm chỗ đã lại đứng dậy đi vào phòng Tề Dực ngủ hôm qua, tìm con dao gọt hoa quả bỏ vào trong túi xong mới yên tâm một chút: “Dao hôm qua cậu mang tới, tôi cất nó để dùng khi khẩn cấp.”
Tề Dực gật đầu, tối qua anh đã quên mất sự tồn tại của con dao này rồi, lúc ngủ thấy cấn người, khó chịu nên móc ra để lên tủ đầu giường, có điều anh vẫn mang cây tua vít theo bên người.
Anh hỏi: “Còn con dao nào không? Anh cũng cho tôi một con để phòng thân đi.”
Lão Trì chỉ tay: “Tự vào bếp lấy lấy một con dao phay.”
“Được.” Tề Dực xách dao phay quay lại ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu nghiêm túc quan sát nhà của Lão Trì, suy nghĩ độ khả thi của kế hoạch “dụ dỗ”.
Thực ra hôm qua anh đã quan sát rồi, điểm khác biệt lớn nhất giữa nhà anh và nhà Lão Trì là nhà anh ta có lắp lưới chống trộm, khóa cửa cũng khá xịn.
Cả tối hôm qua anh sợ kinh hồn táng đảm, không rảnh suy nghĩ, giờ nghĩ lại, Tề Dực cảm thấy có lẽ là thứ lông lá như khỉ đó không vào được, nên phẩn còn lại của buổi tối hôm qua mới bình an vô sự.
Lão Trì lấy hai lon coca không đường ướp lạnh trong tủ lạnh ra, ngồi xuống cạnh Tề Dực: “Đang nghĩ gì vậy? Nghĩ cả buổi tối rồi.”
“Cảm ơn.” Tề Dực ngửa đầu uống ừng ực, hững hờ trả lời anh ta: “Khà! Tôi đang nghĩ chút chuyện.”
Lão Trì chĩa ngón giữa về phía anh.
Ngồi thêm một lát, Lão Trì thấy chán bèn mở ti vi lên xem quyền anh.
“Nhỏ tiếng một chút.” Tề Dực hoàn hồn, Lão Trì xịu mặt, bật luôn chế độ âm câm. Tề Dực tiếp tục ngẩn người.
Hai người ăn ý với nhau, không ai nói gì, cứ ngồi im lặng giết thời gian như vậy.
Thỉnh thoảng Tề Dực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không nhìn thấy quạ đen.
Không có quạ đen, có phải có nghĩa là tối nay sẽ bình thường không?
Không đúng, tối qua cũng không có quạ đen, chỉ có con quỷ lông lá.
Nhưng cả hai cái buổi tối đều có tiếng gõ, tối đầu tiên là gõ cửa sổ phòng vệ sinh và cửa phòng giải phẫu, tối thứ hai là gõ cửa sổ nhà anh.
Còn tối nay...
Tạm thời không nghe thấy động tĩnh nào đặc biệt.
Lão Trì lại lấy một lon Coca ướp lạnh, bật nắp lon.
Xì...
Cộc!
Con ngươi của Tề Dực bỗng giãn to, bật dậy khỏi sô pha như bị điện giật, quay đầu nhìn tứ phía như thể ma ám. Lão Trì bị anh làm giật mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh có nghe thấy tiếng gì không?” Môi Tề Dực tím tái, mắt đảo tứ bề, tay siết chặt chuôi dao phay.
“Không... Không thấy.” Lão Trì cũng bị anh làm cuống lên: “Không có tiếng gì hết mà. Đến tivi tôi cũng không bật tiếng, chỉ xem thi đấu không có tiếng, có phải cậu nghe nhầm không?”
Tề Dực không dám chắc, tiếng động đó rất khẽ, lại rất quen tai, anh không thể nào phán đoán chính xác đó có phải ảo giác của anh hay không.
“Cậu chắc chắn là cậu nghe thấy có tiếng động à?” Lão Trì gặng hỏi. Phản ứng của Tề Dực khiến anh ta thấy bất an hơn.
Tề Dực không trả lời, anh mơ hồ cảm thấy hình như mình sắp bắt được điều gì đó.
Khoan đã, ti vi không bật tiếng, thi đấu không có tiếng?
Mấy lần gõ trước hình như đều không có lần nào ngoại lệ, tất cả đều xuất hiện đúng lúc xung quanh rất yên tĩnh nhưng lại có xen lẫn tiếng động hoặc lớn hoặc nhỏ.
Tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, tiếng máy móc dụng cụ va chạm với bàn giải phẫu, tiếng đóng mở nắp đậy của bát, tiếng bọt khí của lon Coca.
Tề Dực ngồi xuống một lần nữa, lấy bút trong túi áo ra, gõ nhẹ một cách có tiết tấu lên mặt bàn. Lão Trì ngừng thở, hai mắt nhìn chòng chọc vào nắp bút.
Cạch, cạch, cạch, cạch,…
Cộc!
Cạch...
Tề Dực nắm chặt bút, tim đập bùm bùm loạn nhịp.
Quả nhiên đã xuất hiện rồi!
Phản ứng căng thẳng của Tề Dực khiến tim Lão Trì cũng thấp thỏm theo, anh ta âm thầm đề phòng, cơ bắp toàn thân gồng lên, tay phải lặng lẽ cho vào trong túi, nắm lấy chuôi dao găm.
Tề Dực cũng cầm con dao phay lên, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía căn phòng tối qua mình ngủ, nói nhỏ: “Lần này nghe thấy rồi chứ?”
“Nghe thấy gì?” Lão Trì vừa căng thẳng lại vừa bối rối: “Tôi chỉ nghe thấy tiếng cậu gõ bàn rồi bỗng nhiên phản ứng rõ mạnh như thể bị bút cắn phải vậy.”
Tề Dực không hiểu chút nào, anh chỉ tay vào phòng: “Tiếng gõ cửa sổ, từ phòng đó vọng ra.”
Lão Trì lại vẫn lắc đầu: “Tôi thực sự không nghe thấy gì hết, hay là cậu làm thử lại lần nữa xem?”
“Không nghe thấy thật sao?” Tề Dực lại cầm bút lên một lần nữa.
Cạch, cạch,…
Cộc!
Tề Dực bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Lão Trì, hai mắt trợn to, mắt vằn đầy tơ máu.
“Sao?” Lão Trì hỏi: “Lại xuất hiện tiếng gõ cửa sổ rồi à?”
“Anh vẫn không nghe thấy à?”
“Tôi chỉ nghe thấy tiếng anh gõ bàn mấy cái.”
“Không thể nào!” Tề Dực nói: “Lần này nó không thành công trộn lẫn vào tiếng gõ bàn, lệch nhau khoảng trên dưới nửa giây, hết sức rõ ràng, thính lực của anh tốt hơn tôi nhiều, sao lại không nghe thấy được?”
Lão Trì cũng sắp điên lên được: “Tôi thật sự không nghe thấy gì hết.”
Tề Dực ngẩn ra, Lão Trì cũng chìm vào suy tư.
Hai người ở gần nhau như vậy, tiếng động Tề Dực nghe thấy, Lão Trì có thính lực nhạy hơn lại không hề phát hiện ra, điều này khiến Lão Trì không khỏi bắt đầu hoài nghi chuyện xảy ra hai ngày qua.
Nghĩ kĩ lại thì những chuyện lộn xộn Tề Dực nói hình như anh ta vẫn luôn chỉ nghe nói chứ chưa từng thực sự trải qua thì phải?