• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Dực phớt lờ câu hỏi của anh ta: “Bây giờ anh dự định làm gì? Tiếp tục đi điều tra hay là quay trở về vậy?”

Lão Trì trả lời: “Đang tính hỏi cậu đây này, bọn tôi đã đi hỏi thăm khoảng bảy tám người rồi, cảm thấy không còn dễ dàng đạt được tiến triển nữa, cậu xem xem có cần trực tiếp đi tìm Uông Tàng Phong luôn không?”

Tề Dực đã có kế hoạch sẵn trong đầu: “Không, trước tiên anh hãy quay về, cầm theo Giấy thông báo triệu tập* đi tới dưới lầu nhà Uông Tàng Phong để chờ hắn, tôi sẽ kêu Hiểu Du gửi định vị của hắn tới cho, các anh cứ tập trung theo dõi trạng thái vị trí của hắn, nếu như thấy hắn có ý đồ bỏ trốn, hãy trực tiếp bắt giữ.”

(*) Văn bản được sử dụng phổ biến trong hoạt động tố tụng hình sự, được sử dụng để triệu tập những người tham gia tố tụng lên làm việc, phục vụ cho quá trình điều tra vụ án. Giấy này được dùng sau khi đã có quyết định khởi tố vụ án, lúc này tư cách của những người tham gia tố tụng đã được xác định rõ.

Lão Trì: “Trực tiếp triệu tập? Chưa đủ chứng cứ mà nhỉ?”

Tề Dực trả lời: “Còn cần tôi dạy nữa hả? Nếu như hắn không chạy, thì lấy danh nghĩa là cần hắn phối hợp điều tra để mời hắn về đồn; còn nếu mà hắn bỏ chạy, thì trình Giấy thông báo triệu tập ra, cứ thế cứng rắn bắt hắn về là được.”

Lão Trì: “Làm vậy cũng có thể xem như là một cách hay, nhưng có vẻ như hơi không được hợp quy tắc cho lắm?”

Tề Dực: “Hắn không bỏ chạy mà anh lại trực tiếp triệu tập, như thế mới gọi là không hợp quy tắc, hiểu chửa?”

Lão Trì lập tức giơ ngón tay cái lên khen tặng anh, sau đó trả lời: “Ok, vậy giờ tôi kéo các anh em về đồn đây, biên bản ghi chép xong sẽ đưa cho cậu xem thử.”

Tề Dực trả lời một tiếng “Ừ”, rồi đi tìm Khương Hiểu Du, nói rõ mọi chuyện cho cô ấy biết, sau đó chính là sắp đặt kế hoạch vây bắt, rồi giăng lưới chờ cá cắn câu.

Lúc ba giờ hơn, lão Trì dẫn theo một đám cảnh sát hình sự trở lại chi đội, photocopy một phần biên bản tường trình ngắn gọn đã được ghi chép trên đường đi rồi giao cho Tề Dực, lại cầm theo Giấy thông báo triệu tập hấp ta hấp tấp chạy đi.

Lúc bốn giờ, lão Trì cực kỳ hào hứng gọi điện thoại cho Tề Dực: "Thành công rồi thành công rồi! Quả đúng là thằng khốn kia muốn bỏ chạy, hắn còn ra tay tấn công bọn tôi trước nữa cơ, đã bị bọn tôi túm được rồi, lần này chí ít cũng không thể thoát khỏi tội tấn công cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ*!"

(*) Hành vi dùng vũ lực đột nhiên công kích cảnh sát hoặc nhân viên bộ phận hỗ trợ khi họ đang thi hành nhiệm vụ, gây cản trở quá trình điều tra, thu thập chứng cứ,...

"Bây giờ áp giải về đây đi, rồi trực tiếp tống vào phòng thẩm vấn số 2, tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng, để cho bọn họ trước hết lo chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, người vừa được áp giải tới sẽ lập tức thẩm vấn ngay và luôn."

"OK."

Cúp điện thoại, Tề Dực nhanh chóng mở Wechat ra, lách ca lách cách gõ một tràn chữ vào đó, để nhờ đồng nghiệp kích hoạt sẵn các thiết bị trong phòng thẩm vấn số 2.

Hơn mười phút sau, Tề Dực nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, anh đoán là lão Trì đã về tới rồi, bèn xuất phát đi tới căn phòng bên cạnh phòng thẩm vấn ngồi sẵn, chờ lão Trì đưa người vào.

Chẳng mấy chốc, anh đã thấy lão Trì tóm một tên thanh niên tóc đầu đinh đi vào phòng thẩm vấn, trên chiếc áo sơ mi trắng của hắn bị dính một mảng lớn bùn đất màu vàng, chỗ vạt áo thì bị xé mất một miếng, nút áo cũng đã rớt mất mấy cái, trông khá là nhếch nhác.

Hai cánh tay của hắn bị trói quặt chéo ngược ra đằng sau lưng, hai tay bị khóa lại bởi một chiếc còng tay. Viên cảnh sát đứng phía sau chật vật đè hắn ngồi xuống ghế, hắn không hề quan tâm tới việc hai tay đang bị còng tay trói lại, mà vẫn cứ vùng vẫy mãi không ngừng, trên tay đã có thêm hai vệt ứ máu, nhưng trông cứ như là hắn hoàn toàn không cảm giác được đau đớn vậy.

Tề Dực chú ý thấy, trên phần bắp tay trái lộ ra ngoài của hắn có hình xăm nghệ thuật của ba chữ cái —— XAL*. Lặng lẽ nhẩm ba chữ cái đó hai lần, Tề Dực đã đoán ra đó là chữ viết tắt họ tên của Hứa Ngải Linh, vợ sắp cưới của hắn. Ở mép hình xăm đã có chút mờ nhạt, màu sắc chủ đạo của hình xăm là màu xanh đen, rõ ràng là đã xăm được một thời gian khá nhiều năm.

(*) Xu Ai Ling là phiên âm tiếng Trung của Hứa Ngải Linh

Lần mò tìm ra được tấm hình chụp Hứa Ngải Linh trong điện thoại di động, quả nhiên trên bắp tay phải của cô ta cũng xăm ba chữ cái WCF*. May mà không kêu là KFC, nếu không nghe cứ kỳ quái làm sao ấy.

(*) Wang Cang Feng là phiên âm tiếng Trung của Uông Tàng Phong

Nhớ tới chuyện trong điện thoại lão Trì từng nói Uông Tàng Phong tấn công cảnh sát, Tề Dực lại nhìn về phía cậu cảnh sát trẻ tuổi đi theo phía sau lão Trì, giỏi thật đấy, hốc mắt trái của cậu ta bị bầm đen một mảnh, cậu ta còn đang cầm túi chườm nước đá nho nhỏ chườm lên chỗ đó, nhưng khóe miệng lại không kiềm chế được mà toét miệng cười.

Tề Dực hơi suy nghĩ một chút là đã hiểu ra ngay, tấn công cảnh sát được xem như là hành vi phạm tội, bất kể cậu ta có bị thương nghiêm trọng hay không, bọn họ cũng đã có thể truy cứu trách nhiệm hình sự đối với Uông Tàng Phong, như vậy là có thể chiếm quyền chủ động tuyệt đối rồi, hơn nữa tên nhóc kia bị thương cũng sẽ dễ đạt được bằng khen và phần thường, chả trách lại vui vẻ đến vậy.

Đúng là chưa trải sự đời mà, đang ở ngay trước mặt kẻ tình nghi mà lại “high” như vậy, sẽ không có lợi cho việc tiến hành thẩm vấn, nhìn lão Trì kìa, mặc dù chẳng có bản lĩnh gì, nhưng ít nhất từ đầu tới cuối mặt mày vẫn luôn nghiêm túc, trông rất là khí thế.

Chỉ một lát sau cậu cảnh sát kia đã bị đổi người cho ra ngoài, thay vào đó là một vị cảnh sát hình sự tầm bốn mươi tuổi có khuôn mặt hình chữ điền (田), Cơ Thừa Bằng, chuyên gia thẩm vấn nổi tiếng của chi đội, giữ chức đội trưởng đại đội hai, là cấp trên trực tiếp của lão Trì, cũng là thầy của anh ta.

Nếu không phải Cơ Thừa Bằng “thà làm đầu gà chứ không muốn làm đuôi phượng”*, thêm vào đó chi đội trưởng Vương cũng trả cái giá thật lớn để giữ anh ta ở lại, thì năm ngoái đã bị tổng đội hốt đi rồi.

(*) Một người có bản lĩnh thà rằng làm người đứng đầu, lời nói có trọng lượng trong một tập thể nhỏ, hoặc tự mình gây dựng sự nghiệp để làm ông chủ, chứ không muốn làm một thành phần nhỏ bé, không quan trọng trong một tập thể lớn

Việc anh ta đích thân ra trận, có thể cho thấy chi đội trưởng Vương khá là coi trọng vụ án này, nên mới hạ quyết tâm muốn nhanh chóng điều tra phá án.

Bên trong phòng thẩm vấn, Cơ Thừa Bằng tạo ra bầu không khí như một cuộc gặp mặt bình thường, đợi tới khi Uông Tàng Phong đã hơi chút tỉnh táo, mới mở miệng nói: "Uông Tàng Phong đúng không? Triệu tập cậu tới chi đội có hai nguyên nhân chính, cậu muốn tự mình khai báo, hay là muốn tôi nói ra giúp cậu?"

"Đừng có tốn thời gian làm gì nữa" Uông Tàng Phong cười khẩy, hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi: "Nếu đã không thể chạy thoát, rơi vào trong tay mấy người, ông đây nhận tội là được chứ gì. Không sai, người là do tôi giết, thằng khốn nạn đó đã hại chết Ngải Linh, ông đây bèn giết chết nó!"

"Ông đây đã muốn làm như vậy từ lâu rồi! Nếu như tôi sớm một chút giết chết cái thằng cặn bã đó, Ngải Linh cũng sẽ không chết. . ."

Tề Dực khẽ "Ơ" một tiếng.

Tình tiết này không đúng, Uông Tàng Phong vậy mà lại nói người là do hắn giết?

Người đã giết hại Cao Hội Thành rõ ràng là Triệu Truyền Tuân, cháu họ của anh ta, Triệu Truyền Tuân cũng đã đích thân nhận tội rồi, mỗi một tình tiết trong khẩu cung đều khớp với nhau, động cơ gây án cũng rất vững chắc, chứng cớ hoàn chỉnh chân thực tạo thành chuỗi vòng tròn khép kín*, không thể nào xảy ra sai lầm được.

(*) Chuỗi bằng chứng: Một “dây xích” bằng chứng được hình thành từ một loạt các “mắt xích” chứng cứ, chủ yếu gồm nhân chứng, lời khai, vật chứng, dấu vết,... Các chứng cứ này cần được tập hợp lại để tạo thành một tổ hợp nối tiếp nhau theo một trật tự hợp lý, hoàn chỉnh, khép kín để chứng minh được quá trình gây án của nghi phạm, từ đó làm căn cứ để có thể đưa ra nhận định là nghi phạm vô tội hay có tội.

Bây giờ Uông Tàng Phong lại nhảy ra nói là hắn thừa nhận đã giết người? Ý gì đây? Chẳng lẽ đối tượng trả thù của hắn không phải là Cao Hội Thành? Phương hướng điều tra của chi đội thực sự sai rồi? Vụ án phanh thây và vụ án nhảy lầu thực ra không liên quan gì với nhau, nhưng bọn họ đánh bậy đánh bạ lại nối chúng lại với nhau thành cùng một vụ án mạng?

Trong phòng thẩm vấn, Cơ Thừa Bằng cũng rất là ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, khiến cho người ta không thể nhìn ra sâu cạn.

"Nói kỹ càng ra xem nào, cậu đã giết ai, giết như thế nào."

"Cao Hội Thành!" Trong mắt Uông Tàng Phong bừng bừng lửa giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi một dao chém đứt đầu gã, để cho gã chết quá nhanh chóng rồi!" Nói xong, cơ thể dựa thật mạnh về phía sau, rồi cười phá lên, giống như đã phát điên.

Tề Dực nhíu chặt mày lại, cách tấm kính một chiều nhìn chằm chằm vào Uông Tàng Phong.

Theo anh thấy, những gì Uông Tàng Phong đã thể hiện không giống như giả bộ, nhưng làm sao mà hắn có thể giết Cao Hội Thành được? Hung thủ rõ ràng là Triệu Truyền Tuân.

"Cậu đã giết Cao Hội Thành?" Lúc này, Cơ Thừa Bằng bật cười khe khẽ: "Cậu nhóc, cậu có biết bản thân đang nói cái gì không thế?"

Uông Tàng Phong ngẩng cao đầu: "Tất nhiên biết chứ, ông đây dám làm dám chịu! Thù đã trả xong rồi, xem như ông đây không lỗ vốn, chỉ tiếc là đã để cho thằng khốn nạn đó chết quá dễ dàng!"

"Chết dễ dàng?" Cơ Thừa Bằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Vậy thì cậu nói cho tôi nghe thử xem, cậu đã giết Cao Hội Thành như thế nào?"

Uông Tàng Phong nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thọc một dao vào cổ gã, rồi rút mạnh dao ra, gã liền nằm “bịch” xuống dưới đất, run bần bật giống y như một con chó chết. Tôi chém đứt đầu gã, còn muốn chém thêm mấy dao nữa lên trên người gã, nhưng rốt cuộc đúng lúc đó có người gõ cửa, tôi bèn trèo qua cửa sổ chạy thoát."

Tề Dực giãn chân mày ra. Những gì Uông Tàng Phong nói và kết quả khám nghiệm tử thi hoàn toàn không giống nhau, vết thương trí mạng của Cao Hội Thành không hề ở cổ, mà là ở ngay giữa lưng.

Lúc này Cơ Thừa Bằng lại hỏi: "Ra tay lúc nào?"

"Buổi tối ngày hôm kia, cụ thể thì tôi không nhớ rõ, hẳn là tầm tám chín giờ."

"À" Khuôn mặt Cơ Thừa Bằng sa sầm xuống: "Cậu nhóc, gần đây cậu không giao lưu với hàng xóm hả, cũng không xem tin tức hay là thế nào vậy? Bịa chuyện cũng không biết bịa sao cho giống một chút."

Uông Tàng Phong sửng sốt: "Có ý gì?"

"Rạng sáng ngày năm tháng tư Cao Hội Thành đã bị người ta giết chết, bị cắt thành mấy trăm mảnh, vứt xác ở tiểu khu Thành Nam, cũng chính là chỗ cậu đang ở ấy, ngày tám hung thủ đã sa lưới, cậu lại nói với tôi là buổi tối ngày chín cậu đã giết Cao Hội Thành?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK