Chỉ có hai lần duy nhất Lão Trì miễn cưỡng coi như tới kịp là lần “hơi lạnh” trong phòng làm việc và lần tủ chứa xác ở phòng lạnh, nhưng lần hơi lạnh thì anh ta không trải qua lúc nhiệt độ đột ngột hạ xuống, còn lần tủ chứa xác thì cũng không nhìn thấy quá trình ngăn tủ trượt ra ngoài, mặc dù nhìn qua video giám sát thì quá trình thực sự rất kỳ dị.
Nghĩ tới đây, cảm giác sợ “ma” trong lòng Lão Trì cũng tiêu tán phần lớn.
Anh ta hỏi: “Cậu mệt mỏi quá rồi phải không? Mệt đến mức bị hoang tưởng rồi à?”
“Hoang tưởng?” Tề Dực cau mày, không tránh khỏi cũng bắt đầu tự nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ thực sự tất cả đều là ảo giác của mình hay sao? Nghĩ kĩ lại thì thứ quỷ tối qua cũng không hề để lại bất kỳ vết tích lông tóc nào…
Không! Không đúng! Điện thoại chụp được cái bóng bám vào mặt tường nhà cao tầng thực sự rất rõ ràng, hơn nữa hơi lạnh trong văn phòng hôm nay cũng không thể là giả được, cục u trên đầu do va phải tủ chứa xác vẫn đang còn chưa hết sưng!
Đúng là có thứ gì đó bám lấy anh.
Nhưng vì sao Lão Trì không nghe được tiếng gõ cửa sổ?
Tề Dực nhìn về phía phòng ngủ: “Vào xem thử nhé?”
Lão Trì đã hết sợ quá nửa: “Được, vào xem thử xem, cậu đi theo sau lưng tôi.”
Anh ta đi về phía phòng ngủ, tay phải vẫn đút trong túi, năm ngón tay cầm chặt chuôi dao.
Tề Dực cầm dao phay đi theo sau lưng anh ta, duy trì khoảng cách chừng hai bước chân.
Phòng ngủ của khách không bày nhiều đồ, không có góc chết, nhìn một cái là thấy hầu như toàn bộ, anh ta nghiêng người nhìn vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ.
Lão Trì đi một vòng quanh phòng ngủ, nhìn dưới gầm giường, mở tất cả các ngăn tủ ra xem một lượt, còn cố ý kiểm tra cửa sổ và lưới chống trộm, xác định tất cả đều bình thường.
“Không có gì hết, nếu cậu không yên tâm thì có thể kiểm tra lại một lượt.”
“Được rồi.” Tề Dực lắc đầu, phòng ngủ này quả thực không có mấy chỗ để một người có thể ẩn náu, các ngăn tủ cơ bản đều trống, anh không cần phải xem lại một lần nữa.
Có điều, sau khi quét mắt nhìn cửa sổ một lượt, nghĩ tới tình cảnh nhà mình ngày hôm qua, anh vẫn hỏi: “Cái cửa sổ này… lúc trước có khóa không?”
Lão Trì hỏi lại: “Vậy tôi đâu có biết, không phải hôm qua cậu ngủ ở đây à?”
Tề Dực cẩn thận hồi tưởng lại, vì tối qua không yên tâm nên anh quả thực có khóa cửa sổ, mặc dù theo tình hình ở nhà anh thì có khóa cửa sổ cũng không hề có tác dụng gì.
“Đi thôi.” Dường như Lão Trì đã kết luận là do Tề Dực quá nhạy cảm: “Ra ngoài xem thi đấu một lúc, hôm nay nghỉ sớm một chút, ngủ một giấc thật ngon vào, thả lỏng tinh thần ra chắc là sẽ ổn thôi. Nếu thực sự thấy không ổn thì tôi có quen biết vài bác sĩ tâm lý làm công tác can thiệp tâm lý cho binh sĩ từng tham gia chiến tranh, tình huống như của cậu chắc là đúng bệnh rồi, đến lúc đó tôi giới thiệu cho cậu.”
Tề Dực mệt mỏi trong lòng: “Để nói sau đi.”
Thực ra anh cũng hơi nghi ngờ liệu có phải mình quá nhạy cảm hay không. Anh chắc chắn là có người đang âm thầm giở trò nhưng không chắc chắn tiếng gõ cửa sổ có phải là ảo giác hay không, cũng không dám chắc liệu đối phương có ra tay ở trước mặt Lão Trì không.
Trở lại phòng khách, Tề Dực do dự một lát, lại cầm bút lên gõ bàn trà một lần nữa, Lão Trì lắng tai nghe, tới tận khi Tề Dực gõ được hơn một phút đồng hồ, anh ta mới mở miệng: “Lần này không có động tĩnh gì à?”
“Không có.” Tề Dực dừng tay.
Lão Trì lấy điều khiển từ xa bật to âm lượng của ti vi lên, xem thi đấu quyền anh không có tiếng suốt buổi tối rất khó chịu.
Tề Dực ngồi bên cạnh ngẩn người. Lão Trì thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, có phần bận lòng nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, anh ta biết chỉ trừ lúc rơi vào trạng thái làm việc điên cuồng, còn lại Tề Dực lúc nào cũng rất im lặng.
Chỉ có điều, sau vài lần liếc nhìn anh, Lão Trì thực sự không nhịn nổi, khẽ thở dài: “Hay là cậu đi nghỉ đi, tối qua cậu cũng đã không được ngon giấc rồi. Cứ tiếp tục thế này không ổn đâu.”
“Không sao.” Tề Dực từ chối ý tốt của anh ta.
“Có sao đấy!” Lão Trì để điều khiển từ xa xuống, mặt mày hết sức nghiêm túc: “Cậu nghĩ, trông cậu vừa giống xác sống, lại vừa giống chó hoang lang thang, hễ có chút động tĩnh gì đó là cậu lập tức sợ mất hồn mất vía, cứ tiếp tục thế này thì cậu còn phá án thế nào được nữa? Không nói đâu xa, chỉ nói hai ngày nay thôi, cậu có thu hoạch được gì không?”
Tề Dực nhìn về phía anh ta, đôi mắt đỏ hoe không hề có tinh thần: “Tôi không ngủ được.”
“Nói vớ nói vẩn.” Lão Trì tức giận nói: “Không ngủ được thì tôi chở cậu tới bệnh viện kê thuốc uống.”
Không lay chuyển được anh ta, Tề Dực đứng dậy về phòng ngủ… Lão Trì nói cũng có lý, dây thần kinh trong đầu anh căng thẳng sắp đứt đến nơi rồi, không nắm bắt được linh cảm, cũng không tìm ra được chỗ sơ hở, chẳng bằng đi nghỉ ngơi.
“Buổi tối đừng đóng cửa, nếu thực sự không yên tâm thì cậu phát ra chút động tĩnh, tôi sẽ nghe thấy.”
Tề Dực ra dấu OK, đi về phòng ngủ, thất thần nhìn chằm chằm cửa sổ.
Tiếng động lúc trước thực sự là ảo giác sao?
Tề Dực lắc đầu, đi vào phòng vệ sinh, định rửa mặt sơ qua một lượt. Thấy bản thân trong gương mắt trũng sâu, mặt vàng vọt, mặt mày tiều tụy, anh hơi thất thần.
Trạng thái tệ hơn hai ngày trước, anh quả thực cần được nghỉ ngơi tử tế, ngủ một giấc trọn vẹn.
Cúi đầu, hứng nước, chuẩn bị đánh răng.
Chờ chút…
Hình như bản thân trong gương vẫn đang nhìn anh?
Anh chợt nhìn lên, nhẹ nhàng thở phào, may quá may quá, ở trong gương anh đang nhìn xuống hứng nước, đâu có nhìn anh.
Hả?
Nhìn xuống?
Trong thoáng chốc, Tề Dực bỗng thấy máu trong người đông đặc lại.
Anh bất giác nhặt con dao phay, lùi lại hai bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm tấm gương, anh ở trong gương cũng hoảng sợ y hệt, động tác hoàn toàn ăn khớp với anh.
Chẳng lẽ lại là ảo giác?
Nhìn lâu, Tề Dực mơ hồ có cảm giác người trong gương không giống anh cho lắm.
Anh đã từng học về hiệu ứng tâm lý kiểu này, khi nhìn chằm chằm một vật quá lâu sẽ làm nảy sinh ảo giác vật đó không được giống lắm so với trong trí nhớ của bản thân, ví dụ như nhìn lâu vào một chữ sẽ thấy chữ đó giống như viết sai, soi gương lâu sẽ thấy người trong gương không phải là mình.
Lúc này nhận thức của anh càng trở nên mù mờ hơn, anh không thể nào phân biệt được rốt cuộc người trong gương có giống anh thật hay không, cộng thêm vừa rồi lúc anh nhìn lên, dường như tấm gương không kịp phản ứng, hình như động tác bị chậm nửa nhịp, điều này khiến anh càng thấy kinh dị hơn.
“Có cần gọi Lão Trì không? Tề Dực hơi chần chừ: Không được, vì “sự kiện gõ cửa sổ” vừa rồi, hiện tại Lão Trì đã chắc chắn tất cả đều là ảo giác của mình, không có chứng cứ xác đáng đã tùy tiện gọi anh ta, anh ta sẽ cho là mình bị tâm thần, đến lúc đó sẽ càng bị động hơn.”
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tề Dực nhìn chằm chằm vào gương, lùi lại từng bước một, đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Sau đó anh cẩn thận liếc phòng ngủ một vòng, lấy điện thoại ra bật camera, chọn vị trí thích hợp cắm sạc pin, dùng di động thay cho camera.
Do dự giây lát, anh hít thở sâu, cởi giày da, nằm xuống giường.
Cửa không khóa, đèn không tắt, cửa sổ đã khóa, ngoài phòng có Lão Trì, chắc hẳn gian phòng này rất an toàn, chỉ có tấm gương trong phòng ngủ khiến anh không yên tâm lắm.
Cũng không thể trách anh nghĩ nhiều, bởi trong rất nhiều phim kinh dị, tấm gương là một yếu tố kinh dị quan trọng, cộng thêm phần đông mọi người đều có nỗi sợ tự nhiên với gương, Tề Dực cũng khó tránh càng nghĩ càng thấy sợ.
Bình tĩnh, điều hòa nhịp thở.
Hoặc là đi ngủ, hoặc là giống hôm qua, thử dụ thứ đó ra, phối hợp với Lão Trì tóm cổ nó.
Cùng với nhịp thở đều đặn, nhịp tim của anh dần lắng lại, những suy nghĩ rối bời trong đầu từ từ tan biến, cơ thể dần thả lỏng, mí mắt ngày càng nặng.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở và tiếng tim đập của Tề Dực.
Hết thảy đều rất bình thường, có lẽ “nó” sẽ không xuất hiện chăng?