• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Trì nói xong, Hoàng Đỉnh Cao không nhịn được nhìn Tề Dực với ánh mắt nhiều thêm mấy phần đồng tình và an ủi, dù là ai cũng đều sẽ phát điên nếu cứ liên tiếp gặp phải loại chuyện này.

Vẻ mặt Tề Dực vẫn như thường: "Có thể cho chúng tôi xem qua video đó không?"

Hoàng Đỉnh Cao nghiêng người lùi ra đằng sau, dẫn bọn họ đến đứng trước màn hình lớn, mở đoạn video đó ra.

Trong video, Tề Dực cao cao gầy gầy đỡ Uông Tàng Phong bước vào thang máy, nửa người của Uông Tàng Phong đều đè lên trên vai Tề Dực.

Vạt áo của Uông Tàng Phong bị ướt một mảng lớn, có thể lờ mờ thấy được một ít chất bẩn màu trắng hơi ngả vàng do nôn mửa. Sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt nửa khép nửa mở, miệng hơi há ra, rõ ràng là đã say quắc cần câu rồi, hoàn toàn không còn ý thức.

Hai người bọn họ vừa bước vào thang máy, phía sau lại có hai người thanh niên đi vào theo, đi đứng cũng loạng choạng y chang, sắc mặt một người đỏ một người trắng, khóe miệng đều treo nụ cười ngu ngốc, nhìn điệu bộ chắc là cũng đã uống rất nhiều.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, bỗng nhiên Tề Dực ngẩng đầu lên nhìn về phía camera giám sát, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười không rõ nghĩa.

Hoàng Đỉnh Cao giơ tay gõ lách cách lên trên bàn phím để tạm dừng video lại, rồi nói: "Hai người đi theo phía sau kia chính là đồng nghiệp của Uông Tàng Phong. Thông qua camera giám sát ở cổng lớn, có thể nhìn thấy sau khi bọn họ ra khỏi cao ốc đã rời đi theo các hướng khác nhau."

Nói xong cậu ta chiếu đoạn video mà camera giám sát ở cổng lớn quay lại được cho Tề Dực xem.

Xem xong video, lão Trì xoay đầu nhìn về phía Tề Dực: "Lão Tề. . ."

"Đừng nói chuyện."

Tề Dực ra hiệu bảo Hoàng Đỉnh Cao phát lại video một lần nữa.

Hoàng Đỉnh Cao sờ sờ cái trán sáng bóng loáng của bản thân theo thói quen, rồi làm theo.

Sau khi xem đi xem lại ba bốn lần, Tề Dực bỗng chợt nói: "Có thể trích xuất đoạn video ghi lại cảnh kẻ tình nghi trộm thi thể vào tối ngày mùng tám không vậy? Chủ yếu là cái khúc tên hàng giả kia ngẩng đầu lên nhìn vào camera giám sát ấy."

"Thế thì để tôi tìm thử xem sao." Hoàng Đỉnh Cao lại sờ sờ trán, Tề Dực hoài nghi cái đầu trọc của cậu ta chắc là phải tích lũy qua năm dài tháng rộng mới trơn láng được như vậy.

Động tác của cậu ta rất nhanh, mới mười mấy giây đã tìm ra file video, lại tách màn hình lớn ra thêm một màn hình nữa, sau khi bấm mở video thì kéo thả lên đó để chiếu.

Tề Dực cũng xem đoạn video này hai lần, sau đó ánh mắt liếc qua liếc lại giữa ba cái màn hình.

Lão Trì lại không nhịn được mà hỏi: "Có phải cậu phát hiện được gì không?"

"Lúc tên hàng giả đó ngẩng đầu lên để lộ ra bả vai hơi bị lệch bên cao bên thấp, lúc ngẩng đầu nhìn về phía bên trái sẽ càng dễ thấy điểm này hơn." Vẻ mặt Tề Dực trở nên nghiêm túc: "Tôi nghi ngờ cột sống cổ của gã có thể có vấn đề."

"Ồ?" Lão Trì phấn khởi: "Đây là chuyện tốt à nha, khó khăn lắm mới bắt được một đặc điểm lớn của tên hàng giả, nhưng sao vẻ mặt của cậu lại thế kia?"

Tề Dực ngay cả mũi cũng nhíu cả lại: "Loại tổn thương cột sống cổ nặng tới mức có những biểu hiện ra như thế, hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải, nhất là bóng lưng, tôi cảm thấy có hơi quen quen, nhưng lại không thể nói rõ được."

Lão Trì càng phấn khởi hơn: "Cậu quen biết gã hả? Tuyệt vời! Mau mau nhớ lại xem thằng chó đẻ đó rốt cuộc là ai?"

Tề Dực vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày trời, vẫn đành lắc đầu: "Không được, quá mơ hồ, hơn nữa càng nghĩ lại càng không cảm giác được. Chắc chắn tôi đã từng gặp người này rồi, nhưng có thể chỉ là vô tình đụng mặt nhau vài lần mà thôi, thế nên không có quen thuộc."

"Hay là. . ." Lão Trì đề nghị: "Thử dùng hiệu ứng mosaic* làm mờ gương mặt của người này đi, cậu chỉ cần đơn giản nhìn dáng đi và vóc người, xem có thể nhớ ra được gì hay không?"

(*) Còn được gọi là “ghép mảnh” hoặc “khảm”, là một hình thức nghệ thuật trang trí – tạo ra hình ảnh từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ ghép lại với nhau.

Tề Dực lắc lắc đầu: "Không có tác dụng đâu, chắc chắn là gã đã nghiên cứu tôi thật kỹ, thậm chí đã từng ra sức tập luyện trong một khoảng thời gian rất dài, dáng đi về cơ bản giống y chang tôi, vóc người cũng hầu như ngang ngửa với tôi. Chỉ có vào khoảnh khắc ngẩng đầu lên mới khiến cho tôi cảm thấy quen thuộc, vậy nên khi xem video tôi mới cảm thấy không được hài hòa."

Lão Trì: "Vậy thì xài hiệu ứng mosaic đi, cậu chỉ cần nhìn cảnh gã ngẩng đầu lên thôi?"

Hoàng Đỉnh Cao xoa trán nói: "Tôi đồng ý, có thể thử xem sao, chỉnh hiệu ứng mosaic nhanh lắm, tôi có thể xử lý ngay tại chỗ cho anh luôn."

"Được." Lần này Tề Dực không có từ chối nữa.

Lão Trì lại nói tiếp: "Từng chạm mặt nhau, nhưng không quen thân, không có tiếp xúc nhiều, lại cứ chăm chăm nhằm vào cậu như vậy, có lẽ chính là phạm nhân mãn hạn tù hoặc là người nhà của tội phạm trong những vụ án cậu từng xử lý nhỉ?"

"Ừm."

"Nếu mà thực sự không có hiệu quả, tôi thấy cứ dứt khoát lôi hết toàn bộ hồ sơ của các vụ án mà cậu từng xử lý ra đây, xem lại một lần nữa, xem xem cậu có thể nhớ lại được chuyện gì hay không."

"Ừm."

"Trong ấn tượng của tôi, cậu hầu như rất ít khi tiếp xúc với nghi phạm của các vụ án mạng và người nhà của họ, nhưng trong các vụ án cố ý gây thương tích, bởi vì cần phải làm giám định thương tích nên cũng cần thường xuyên tiếp xúc với các bên liên quan của vụ án, vậy nên cần phải tập trung điều tra các vụ án cố ý gây thương tích ấy."

"Ừm."

"À đúng rồi, cũng cần phải kiểm tra qua người nhà của nạn nhân trong các vụ án mạng, bởi vì rất nhiều người thân không thể chấp nhận được chuyện giải phẫu thi thể, nên việc cưỡng chế giải phẫu rất có thể sẽ khiến cho bọn họ căm thù cậu, vì thế cũng không thể bỏ qua được."

"Ừm."

"Ầy, sao cậu cứ ừm ừm ừm mãi thế, trả lời một câu đàng hoàng cho tôi xem nào."

Tề Dực cảm thấy cạn lời: "Cứ làm theo những gì anh nói đi."

"Vậy được rồi", lão Trì vui tươi hớn hở nói: "Chút xíu nữa tôi sẽ tìm chi đội trưởng Vương phê duyệt giấy trước luôn cho."

Vừa nói dứt lời, Hoàng Đỉnh Cao bỗng giơ tay lên bấm vào phím Enter, vuốt trán nói: "Xong rồi."

Tề Dực lập tức ngẩng đầu lên nhìn màn hình lớn.

Loại trừ sự ảnh hưởng của ngũ quan và tướng mạo, Tề Dực cảm thấy hình ảnh trong đầu càng lúc càng rõ nét, thậm chí hầu như chỉ cần há miệng bật hơi là cái tên đó sẽ được thốt ra, nhưng là làm thế nào cũng không thể nói ra được.

Lại xem video thêm mười lần nữa, tiếng hít thở của anh cũng dần trở nên nặng nề, có cảm giác ở cổ họng cứ bị mắc nghẹn một hơi, chặn lại khiến cho anh lòng dạ rối bời, suy nghĩ đã dần dần nối thành một mạch lúc trước cũng có xu hướng trở nên rối tung cả lên.

Chính là giống như việc không ngừng chép đi chép lại hoài một chữ, sẽ xảy ra hiện tượng càng chép càng thấy như đã viết sai chính tả vậy.

"Không được, " Tề Dực quả quyết lắc đầu: "Cứ nhìn chằm chằm mãi sẽ chẳng có nghĩa lý gì cả, càng xem càng lún sâu vào."

Lão Trì bèn đề nghị: "Vậy thì cứ rời khỏi trước đã, đằng nào cũng sắp tới giờ thẩm vấn Uông Tàng Phong rồi, cậu hãy thừa dịp này thả lỏng đầu óc đi, lát nữa tôi sẽ tìm chi đội trưởng Vương phê duyệt giấy cho phép trích lục hồ sơ vụ án, cậu cứ chuẩn bị sẵn sàng hai tay đi."

"Được."

Lão Trì lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Đỉnh Cao: "Đại Hoàng, cảm phiền cậu sao chép mấy đoạn video này gửi cho tôi nha."

"Cút cút cút!" Hoàng Đỉnh Cao cười mắng: "Đừng có kêu ông đây là Đại Hoàng, kêu chó đấy phỏng?"

"Chó?" Trong đầu Tề Dực ầm vang một tiếng: "Trời đựu! Vậy mà lại là ông ta?"

Nhưng chỉ ngay sau đó, anh lại cảm thấy bối rối: "Không thể nào, làm sao lại là ông ta được cơ chứ?"

"Ai cơ?" Lão Trì vội hỏi.

"Thạch Hoài Nhân."

Nét mặt lão Trì chợt thay đổi, vội vàng nhào tới bịt miệng anh lại rồi kéo anh qua một bên, sau đó bật cười ha hả với lão Hoàng: "Cậu ấy đang giả bộ uống rượu say rồi nói lời mê sảng ấy mà, đừng để ý đến cậu ấy."

"Anh bỏ tay ra mau!" Ánh mắt Tề Dực vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, cổ thì tránh qua né lại, gạt tay lão Trì ra: "Tôi đã biết cảm giác không được hài hóa đó tới từ đâu rồi. . . Không phải là bởi vì từng chạm mặt nhau nhưng không thân quen, mà là bởi vì quá quen thuộc, nhưng mà hàng giả rõ ràng là không giống với Thạch Hoài Nhân xíu nào, chiều cao, dáng người đều không khớp, ông ta cũng không thể nào khiêng Cao Hội Thành lên được."

Nghe anh nói những lời đó, lão Trì mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi tỉnh táo lại anh cũng đã nghĩ đến một vài chuyện: "Cột sống cổ của chủ nhiệm Thạch quả thật đã từng bị thương, hình như là hồi mấy năm trước khi đang khám nghiệm tử thi ở trên đường cao tốc, có chiếc xe chạy ngang qua nảy lên văng trúng cổ ông ta, thiếu chút nữa đã toi mạng, sau khi chữa trị khỏi đã lưu lại di chứng, chỉ cần vừa ngẩng đầu lên thì sẽ lộ rõ bả vai hơi bị lệch."

Tề Dực bổ sung thêm: "Hơn nữa, nụ cười mà hàng giả lộ ra lúc nhìn vào camera giám sát, thực sự quá giống với nụ cười biểu tượng của Thạch Hoài Nhân. Thật là kỳ lạ, không thể nào là ông ta được, nhưng làm sao mà giống đến vậy được nhỉ?"

". . ." Lão Trì len lén liếc nhìn Hoàng Đỉnh Cao một cái, nói: "Cậu có thành kiến với chủ nhiệm Thạch quá sâu rồi đấy, chỗ này chắc chắn là có hiểu lầm gì thôi."

Anh ta đang ra hiệu cho Tề Dực, đang có người ngoài ở đây, bề ngoài ít nhiều gì cũng nên tỏ ra duy trì tình đoàn kết mới phải.

Tề Dực không để ý tới anh ta, trong mắt chỉ có mỗi video giám sát.

"Giống, thật sự giống lắm luôn, thậm chí có thể nói là giống nhau như đúc." Giọng nói của Tề Dực cũng không nhỏ lại chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK