• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng lão Trì là người đánh vỡ yên lặng trước: “Nó còn có đặc điểm gì không?”

Tề Dực dừng lại thở một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu chiếu lại toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, tổng kết lại nói: “Cực kỳ linh hoạt, tuyệt đối còn linh hoạt hơn cả khỉ, tốc độ rất nhanh.”

“Còn không?”

“Nó rất nóng, cách quần áo tôi cũng có thể cảm nhận được nguồn nhiệt kia, chỉ sợ vượt qua 50 độ, ước chừng 55 gì đó.”

Lão Trì ngốc: “Rất nóng?”

Anh ta không thể hiểu nổi, không phải quỷ đều lạnh băng âm u hay sao?

“Đúng vậy, rất nóng.” Tề Dực chắc chắn gật đầu: “Cuối cùng, thứ đồ kia rất cứng, tôi đánh trúng nó vài lần nhưng cảm giác nó không sao, ngược lại xương cốt của tôi như sắp bị chặt đứt.”

Lão Trì càng ngốc, đồ vật trong miêu tả của Tề Dực căn bản không giống quỷ, cũng không giống bất cứ sinh vật nào anh ta đã biết.

“Đúng rồi, còn có một chỗ càng kỳ quái, mặc dù thứ đồ kia rất nóng, nhưng thỉnh thoảng lại cho tôi một cảm giác lạnh thấu xương.”

“.…..” Lão Trì xoa nhẹ mặt, nhìn về phía Tề Dực đầy nghi ngờ: “Cậu bị dọa ngu hả?”

Tề Dực không tiếp lời, chính anh cũng không rõ, không trách lão Trì lại có phản ứng này.

Hai người lại rơi vào trầm mặc, Tề Dực ngẩng đầu nhìn cái cốc trong tay lão Trì: “Có thể lại rót cho tôi một cốc nước hay không.”

Anh vẫn rất khó chịu, nói nhiều lời khiến cổ họng ngứa ran đau đớn.

Rất nhanh lão Trì đã trở lại.

Ừng ực ừng ực.

Lại một cốc nước xuống bụng, Tề Dực mới cảm thấy cổ họng mình ẩm ướt. Vừa định cảm ơn lão Trì thì lại nghe thấy một tiếng lạch cạch. Cuối cùng điện cũng khôi phục lại, đèn trong phòng ngủ và phòng khách sáng trưng.

“Hử? Điện thoại gọi đến? Ai đẩy công tắc nguồn điện lên rồi?”

Tề Dực đột nhiên đứng lên: “Có thể là thứ đồ quỷ quái kia, nhanh đi xem một chút!”

“Được……” Lão Trì đang định đứng dậy thì nhìn thấy máu trên người Tề Dực: “Cậu bị thương à? Cũng không nói một câu.”

Tề Dực nào còn kịp lo lắng cho cái này, đẩy nhẹ lão Trì: “Đi nhìn trước đã, lại kéo dài sẽ không kịp.”

“Tôi xử lý vết thương của cậu trước đã, tôi đi rồi chỗ này của cậu phải làm sao, hơn nữa chờ khi tôi đi qua nó đã chạy từ lâu rồi, không bằng bật camera.”

Anh ta nói có lý, hơn nữa thứ đồ kia quá tà ám, Tề Dực không xác định lão Trì có thể trở về nguyên vẹn hay không, cũng không kiên trì nữa.

“Tôi kiểm tra miệng vết thương trước đã.” Lão Trì kéo cổ áo của Tề Dực ra, xem cổ của anh, lại kiểm tra bả vai, thở phào nhẹ nhõm.

“Còn tốt còn tốt, miệng vết thương không quá sâu, trên cổ chỉ xước da, bả vai có chút phiền toái, nhưng cũng chưa đến mức phải khâu lại. Nhưng miệng vết thương này của cậu có chút kỳ quái, cảm giác như bị cào rách……”

Tề Dực đẩy tay anh ta ra, nói: “Vốn dĩ bị móng vuốt cào rách, phải đi tiêm chó dại, có lẽ còn phải phòng ngừa bị uốn ván. Trực tiếp đi đến phòng khám.”

Lão Trì nói: “Được, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát trước, nói trong nhà có trộm đột nhập vào, bị trộm......”

Vừa nói được một nửa, anh ta lại nhìn vết thương trên người Tề Dực, sửa miệng nói: “Bị cướp, gọi bọn họ đến xử lý, thuận tiện bảo vệ hiện trường.”

“Đúng rồi, dao phay anh đưa tôi cũng không thấy.”

“Hả?”

......

Sau khi thu hồi chiếc máy một nghìn tệ, tìm được con dao phay dưới gầm giường, lão Trì dẫn Tề Dực ra cửa xử lý vết thương. Chờ một lần nữa về đến nhà đã 3 giờ sáng.

Sô pha của lão Trì bị cào hỏng, mất cái ngăn tủ bị mở ra hết, đồ vật bên trong bị lật lung tung rối loạn, giống như có người đang tìm đồ gì đó, nhưng lão Trì lật mấy lần, xác định không có đồ gì bị mất.

Sau khi ứng phó xong công việc thẩm vấn thường lệ của cảnh sát ở đồn công an đã hơn 4 giờ.

-- Cho dù bọn họ đều là cảnh sát, nhưng có rất nhiều trình tự rườm rà không thể làm đơn giản.

Lúc hỏi chuyện, chủ yếu là lão Trì nói, Tề Dực có giữ lại nói vài câu, nói không thấy rõ “người” tấn công chính mình, sau đó luôn cúi đầu nhìn điện thoại.

Anh đang xem video được ghi lại, đặc biệt là thời gian mình nhận được điện thoại, hy vọng có thể tìm ra được chút dấu vết để lại từ trong đó.

Tiễn cảnh sát nhân dân đi, hai người dọn dẹp qua loa, lão Trì quay đầu nói với Tề Dực: “Cậu ngủ tiếp một lúc đi.”

Miệng vết thương của Tề Dực nóng rát đau đớn, anh nhìn thời gian, còn hơn ba giờ nữa bọn họ phải đi làm.

“Thôi bỏ đi, không có nhiều thời gian.”

Thái độ của lão Trì rất kiên quyết: “Không được.”

“Tôi không ngủ được.”

“Không ngủ được cũng phải ngủ.” Lão Trì không khỏi phân trần: “Tôi ngồi ở mép giường trông cậu ngủ, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Tề Dực không lay chuyển được anh ta, nhưng hai người không dám ở trong phòng cho khách vì vậy chuyển đến phòng ngủ chính của lão Trì.

Ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường lớn mềm mại, hai mắt Tề Dực vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, tâm tình ngã xuống đáy vực.

Nếu nói hai ngày trước đối phương còn chỉ giới hạn trong quấy nhiễu tâm lí, đêm nay thật sự muốn giết anh. Bọn họ không cố tình dọn dẹp dấu vết, ngược lại không kiêng nể gì làm loạn nhà của lão Trì.

Rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì?

Tề Dực rất bất an, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, thân thể lại rất thành thật, không biết từ lúc nào đã ngủ rồi.

Lão Trì thức một đêm, gọi Tề Dực dậy lúc 7 giờ rưỡi.

Rửa mặt qua loa xong, lão Trì lái xe về đơn vị, hai người cũng không nói chuyện, không khí rất áp lực.

“Đi vòng qua ngã tư phía trước một chút, tôi muốn mua đồ ăn sáng.”

Lão Trì nhìn Tề Dực giống như thấy quỷ, loại thời điểm này anh còn có tâm tình đi đường vòng mua đồ ăn sáng.

Tề Dực bình tĩnh xuống xe, mang theo ba phần đồ ăn sáng trở về, đưa cho lão Trì một phần. Lão Trì ăn xong không ăn no, còn muốn đi lấy lại bị Tề Dực vỗ vào tay.

“Sao hả, tôi không ngủ suốt một đêm, ăn thêm một cái bánh bao của cậu cũng không được.”

“Có chủ.”

Lão Trì còn muốn hỏi chủ nhân là ai, nhưng Tề Dực không để ý đến anh ta.

Lúc đi đến văn phòng của Tề Dực, lão Trì hỏi: “Cậu có suy nghĩ gì chuyện tối hôm qua không?”

“Không có. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ được động cơ của tên bắt cóc, luôn cảm thấy không phải trả đũa đơn thuần, hơn nữa sáng nay tôi nhìn lại phòng khách vài lần, phát hiện hình như hắn đang tìm thứ gì đó.”

Lão Trì cũng không nghĩ ra: “Tôi cũng có loại cảm giác này, nhưng nhà tôi có thứ gì để tìm?”

“Chắc mục đích của hắn là tôi, có lẽ cho rằng tôi đã đưa thứ gì đó từ trong nhà đến nhà anh.”

“Lần sau về nhà cậu nhìn xem.”

Tề Dực gật đầu đồng ý: “Việc này cố gắng đừng cho quá nhiều người biết.”

“Ừ.” Lại một lần nữa lão Trì có chung ý kiến với Tề Dực: “Tôi cũng không muốn bị nghỉ bệnh.”

Đẩy cửa văn phòng, Tề Dực sửng sốt, chi đội trưởng Vương đang ngồi trên ghế của anh.

Lão Trì đi theo sát phía sau, đang định đi vào bỗng nhiên rụt cổ: “Chi đội trưởng Vương, chào buổi sáng, sao anh lại ở chỗ này……”

“Chờ các cậu. Nghe nói tối hôm qua các cậu gặp trộm, Tiểu Tề còn bị thương?”

Nói xong, ánh mắt của anh ta dừng ở trên cổ của Tề Dực, trên cổ Tề Dực dán một miếng băng gạc.

Tề Dực gật đầu không nói chuyện.

Chi đội trưởng Vương biết tính tình của anh, chỉ nói: “Tôi đã sai người đưa vụ án từ đồn công an lên đây, tôi tự mình phái người đi làm, các cậu yên tâm.”

Lão Trì vội nói: “Cảm ơn chi đội trưởng Vương.”

“Có muốn tôi điều một cái ban cho các cậu, xử lý chuyện lúc trước?”

“Không cần.” Tề Dực lắc đầu: “Có thể cùng nhau xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến tiến triển của vụ trộm thi thể.”

Trên thực tế Tề Dực và lão Trì còn ước gì ở lại chi đội cả ngày lẫn đêm, cho dù ở trong chi đội cũng gặp phải chuyện lạ, nhưng theo bản năng hai người vẫn cho rằng đơn vị an toàn hơn trong nhà nhiều.

Cho dù kẻ bắt cóc hoặc “quỷ” thật sự có gan làm loạn, dám ra tay trong chi đội hình sự. Ít nhất đụng đến chuyện có thể gào lên gọi người đến, trong vòng một phút có thể đến năm ba người.

Chi đội trưởng Vương không nhắc lại chuyện điều ban, nói về án tử với Tề Dực: “Đúng rồi, tôi nghe Hiểu Du báo cáo, tối hôm qua có thu hoạch mới?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK