Càng may mắn hơn là, gốc sợi tóc vẫn còn dính viên mỡ nhỏ hình cầu, xác suất có thể kiểm tra được DNA khá là lớn, hơn nữa màu sắc của viên mỡ nhỏ là màu trắng sữa sạch sẽ và đồng đều, chứng tỏ sợi tóc này mới rụng xuống cách đây không lâu.
Uông Tàng Phong đã để kiểu tóc đầu đinh trong một thời gian dài, sợi tóc dài nhất cũng chưa tới hai centimet, vì thế sợi tóc này hiển nhiên không phải là tóc của cậu ta, rất có thể là tóc của hàng giả lưu lại.
Phát hiện này làm cho Tề Dực thấy khá phấn khởi, nhanh chóng cẩn thận bỏ nó vào trong ống nghiệm, dán nhãn lên đó, sau đó lại tiếp tục lục lọi.
Lại tìm thêm được năm sợi tóc tương tự, chiều dài không chênh lệch nhau lắm, độ dày cũng khá là tương đương nhau, Tề Dực hoài nghi có khả năng chủ nhân của mấy sợi tóc này bị rụng tóc tương đối nghiêm trọng.
Gần đây Tề Dực không thể nào nghỉ ngơi được, cũng bị rụng tóc cực kỳ nghiêm trọng, gã hàng giả này quả là hoàn toàn giống anh về mọi mặt.
Dọn dẹp xong khe hở chỗ ghế sofa, Tề Dực một tay chống đất một tay vịn vào ghế sofa, nằm rạp người xuống, đầu dán sát đất, đang định nhìn dưới ghế sofa thử xem sao, bỗng nhiên mũi ngửi thấy một thứ mùi vừa chua vừa hôi như có như không.
Anh lập tức xáp lại gần ghế sofa, mũi nhanh chóng hít hít ngửi ngửi, cẩn thận phân biệt các loại mùi có trong không khí, cuối cùng xác định mục tiêu nằm ở chỗ kê chân ghế sofa.
Anh bật đèn pin led lên, sau vài lần chậm rãi chuyển đổi góc độ, phát hiện vệt nước đọng cực nhỏ còn sót lại xung quanh đệm kê, tức thì mắt ngời sáng lên, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào vết nôn mửa.
Khả năng cao là sau khi về nhà Uông Tàng Phong đã ói ra, mấy thứ nôn mửa ra chất thành một đống ở chỗ này, sau đó bị hàng giả chú trọng dọn dẹp, sạch sẽ đến mức suýt chút nữa đã bị Tề Dực bỏ qua.
Những dấu vết mà hàng giả càng cẩn thận dọn dẹp, Tề Dực lại càng muốn tìm cho ra. Dựa vào mùi có thể phán đoán được, khả năng cao là dưới đáy chỗ kê chân ghế có "nước chua" thấm vào, nên đã tránh thoát không bị rửa sạch.
Anh không thèm ngoái đầu lại mà cứ thế hét lên: "Lão Trì, tới đây nâng ghế sofa!"
"Ơi!"
Lão Trì thò người ra khỏi phòng vệ sinh, nhanh nhẹn chạy tới.
Anh ta đã lượn một vòng quanh phòng khách, nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì, chỉ đành chờ Tề Dực kêu anh ta thôi.
Tay trái anh ta nắm một bên góc của ghế sofa nhấc lên cao, quả nhiên bên dưới chỗ kê chân ghế có một mảng nhỏ nước đọng ngưng kết lại khá là rõ ràng, thậm chí còn có một mẩu đậu phộng vỡ nho nhỏ.
Tề Dực quỳ bò xuống đất, trước tiên dùng cái nhíp gắp lấy mẩu đậu phộng vỡ, sau đó tẩm ướt miếng bông gòn bằng nước muối sinh lý, rồi cẩn thận chấm từng chút một vào vệt nước đọng.
Lão Trì là thể loại có sức lực cực kỳ lớn, chiếc ghế sofa lớn có ba chỗ ngồi nặng gần một trăm ký bị anh ta dùng một tay nhấc bổng một bên góc lên mà không tốn chút sức nào, đã vậy còn nghiêng đầu nhìn xuống, nhàn nhã thản nhiên mà hỏi: "Cậu lại phát hiện ra gì rồi?"
"Chất nôn mửa," Tề Dực nói: "Mang về xét nghiệm thử xem sao, nếu như có thể xét nghiệm ra bên trong có LSD, thì đã có thể chứng minh suy đoán của chúng ta là đúng, Uông Tàng Phong quả thật trong lúc uống rượu đã bị người khác bỏ thuốc."
Lão Trì chun chun mũi vẻ ghét bỏ, ngẩng đầu lên không nhìn nữa.
Một lát sau, một mảng dấu vết nho nhỏ đó đã được lau sạch sành sanh, Tề Dực ngồi dậy, cẩn thận bỏ ống nghiệm vào trong hộp thu thập vật chứng. Đến lúc này, Tề Dực kỳ thực đã đạt được mục đích, nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn lắm, còn muốn kiểm tra thêm nữa, xem có thể tìm thấy càng nhiều dấu vết mà hàng giả đã lưu lại hơn hay không.
Lão Trì thấy anh đã làm việc xong, bèn hỏi: "Có thể thả tay xuống được chưa?"
"Ráng giữ thêm xíu nữa." Tề Dực nói: "Tôi dọn hết mấy thứ dưới gầm ghế sofa ra xem thử. Ừm, anh lại nhấc cao thêm một chút đi."
"Ờ." Lão Trì dứt khoát nâng một bên góc của ghế sofa giơ qua đỉnh đầu.
Tề Dực không thèm ngẩng đầu lên nhìn, đã hoàn toàn miễn dịch với các hành vi của loại người cao to toàn thân tràn đầy sức mạnh không chỗ phát tiết giống như lão Trì, ngược lại, cậu học trò của Mao Ninh An lại có hơi nhìn mà không nỡ, cậu ấy vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì đúng lúc nhìn thấy một màn này, bèn hỏi: "Anh Trì, cần em giúp không?"
Lão Trì thậm chí vẫn chỉ dùng một tay, một tay khác thì huơ huơ với cậu ấy: "Không cần đâu, cậu cứ làm việc tiếp đi."
Gầm ghế sofa hoàn toàn lộ ra trước mặt Tề Dực, có thể nhìn thấy tất cả không sót một chỗ nào. Dưới ghế rất sạch sẽ, không có bao nhiêu rác vụn linh tinh, chỉ còn sót lại chút ít tóc tai dính bụi bặm da lông ở sâu tít trong góc xó, cũng không biết là do đã bị hàng giả dọn dẹp hết rồi, hay là do bình thường Uông Tàng Phong quét dọn vệ sinh ngay cả trong góc chết cũng không bỏ qua.
Suy xét tới mấy thứ da lông vụn vặt bên trong khe hở của ghế sofa, Tề Dực có khuynh hướng cho rằng lý do là vì hàng giả đã quét dọn.
Vẫn là câu nói kia, những nơi hàng giả đã cẩn thận quét dọn, chính là mục tiêu cụ thể mà anh cần điều tra, trước hết anh không thèm để ý tới nhúm tóc ở trong góc, mà là bật đèn pin lên cẩn thận kiểm tra gạch men dưới sàn nhà.
Quả nhiên trời không phụ lòng người, sau hai phút lục soát, thật đúng là đã để cho anh phát hiện ra bốn vệt nước đọng song song nhau có hình dấu tay, đáng tiếc đường vân trên đó cũng không phải là đường vân tay, hàng giả khá là thận trọng, lúc dọn dẹp đã đeo găng tay dệt bằng len.
Không còn cách nào khác, Tề Dực chỉ có thể cố định mấy dấu tay này lại, sau đó tùy ý liếc mắt nhìn nhúm tóc trong góc kia, do dự hai ba giây, cuối cùng vẫn là quét hết sạch ra ngoài, sau đó bảo lão Trì thả ghế sofa xuống lại.
Ôm thái độ thử một lần xem sao, anh lật bới nhúm tóc tầm vài lần, nhíu mày lại, vươn tay túm một nhúm tóc nhỏ trong đó ra, cẩn thận từ từ tháo gỡ từng chút một, từ bên trong rút ra một sợi lông màu đen nhỏ xíu.
"Đây là..." Lão Trì thò đầu lại nhìn chằm chằm vào sợi lông đó, anh ta còn nhạy cảm hơn Tề Dực nhiều, nhớ tới bầy quạ đen từng đụng phải vào mấy ngày trước, bèn hỏi: "Lông quạ đen?"
Tề Dực không trả lời, hai ngón tay nhẹ nhàng lật tới lật lui, sợi lông xoay tròn trước mắt anh.
Lão Trì nhìn mà sốt cả ruột: "Rốt cuộc đây có phải là lông quạ đen không thế?"
"Khó mà nói, " Tề Dực cũng không chắc chắn lắm: "Có thể là lông của quạ đen, cũng có thể là lông vịt bay ra từ trong mấy thứ quần áo lông vũ nào đó, đem về kiểm tra thử xem. Nếu như là lông quạ đen, vậy thì cơ bản đã có thể xác định, hàng giả và quạ đen có liên quan với nhau là điều chắc chắn không thể tránh khỏi."
Anh vừa nói vừa bỏ sợi lông vào trong ống nghiệm rồi đem cất.
Mới vừa làm xong những việc này, bỗng nhiên có một con kiến cánh bay thẳng tới đập lên má phải của Tề Dực, anh huơ tay vỗ rơi con kiến cánh đó theo bản năng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn.
Không biết từ lúc nào, có một đàn kiến cánh lớn bay vào trong phòng, bu xung quanh đèn ốp trần lởn vởn bay lượn lên xuống. Có lẽ là đã cảm nhận được ánh mắt của Tề Dực, đột nhiên có vài con kiến cánh lao xuống, nhào về phía Tề Dực, bị anh huơ hai bàn tay phủi văng không chút khách khí.
"Trời sắp mưa hả? Mới có một lát mà đã có quá trời kiến cánh bay vào." Tề Dực bất giác nhíu mày lại, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài ban công, cũng ngay trong khoảnh khắc đó, anh nuốt một ngụm nước miếng, khắp cả người nổi đầy da gà da vịt.
"Lão Trì..."
Một màn kỳ dị từng thấy ở chi đội vậy mà lặp lại y chang ngay tại đây—— Một đàn quạ đen lớn đang bay lên bay xuống, quanh quẩn bên ngoài tòa nhà, không phát ra chút tiếng động nào.
Nhận ra vẻ mặt khác thường của Tề Dực, lão Trì cũng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, tức thì sợ ngây người. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy, cái loại cảm giác chấn động đó thậm chí còn mạnh hơn chứ không hề kém so với Tề Dực, huống chi lão Trì còn cực kỳ sợ ma.
Lão Trì hít một hơi khí lạnh.
"Lão Mao! Lão Mao!" Anh ta không nhịn được mà hét to lên, lúc này càng nhiều người càng thêm sức mạnh: "Hai người mau mau ra đây đi!"
"Tới rồi đây tới rồi đây, " Mao Ninh An vừa trả lời vừa đi ra ngoài: "Sao thế?"
Lúc ra tới phòng khách anh ta cũng ngây cả người: "Ể? Trời sắp mưa hả? Sao mà nhiều kiến cánh vậy ..."
Nói chưa dứt lời, anh ta lại nhìn thấy đàn quạ đen quanh quẩn bên ngoài ban công, càng thêm mắt tròn mắt dẹt (*): "Á đù, ở đâu ra nhiều quạ đen thế kia!"
(*) 目瞪狗呆: Mắt trợn tròn như chó ngốc (meme)
Ba người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, cả một vùng trời có màu xám tro hoàn toàn tĩnh lặng chết chóc, quạ đen vỗ cánh phành phạch bay lên bay xuống, trông giống như đã ở ngoài cửa sổ nhìn bọn họ rất lâu rồi.
Đúng lúc này, vẻ mặt Tề Dực chợt thay đổi, mạnh mẽ bước một bước thật dài phóng về phía trước, dùng sức đóng cánh cửa thủy tinh ngoài ban công lại.
Rầm! Rầm rầm rầm!
Cửa vừa mới đóng lại, bốn năm con quạ đen giống y như mũi tên rời cung, tông thật mạnh lên trên cửa kính, thậm chí mỏ chim cứng rắn sắc nhọn còn đâm cho cửa kính vỡ ra mấy vụn thủy tinh li ti.