Lão Trì không thích bầu không khí im lặng đầy áp lực này, tròng mắt đảo tròn một vòng, đột nhiên anh ta nghĩ đến một chuyện: “A đúng rồi, phòng ngủ phụ đã khóa lại rồi, muốn đi xem hay không?"
Lúc lão Trì vừa mới khoá cửa sổ lại, Mao Ninh An đã nói cho anh ta biết cửa phòng ngủ phụ cũng bị khóa, vốn định một lát lại mở khóa ra xem, cuối cùng tới tới lui lui liền quên béng mất.
Lúc ấy lão Trì đã phát hiện ra có gì đó không thích hợp, thử vặn cửa hai lần, quả nhiên không vặn ra được.
Ánh mắt Tề Dực nhìn về phía phòng ngủ phụ, đi qua đi thử dùng tay vặn chốt cửa:
“Sao lại thế này?”
“Vấn đề nhỏ thôi, kiểu khóa này phá dễ ấy mà.” Vẻ mặt lão Trì bâng quơ, tìm đại một tấm bìa cứng nhét qua khe hở của cửa, đè một góc tờ giấy rồi dùng cạnh giấy đẩy chốt khoá cửa lên.
Đẩy một lần không được, đẩy lần hai vẫn không xi nhê gì, lão Trì cau mày: “Cửa này bị thứ gì đó chặn lại……”
Anh ta thử hết nửa ngày, vẫn là không thể mở được cửa, dần dần mất kiên nhẫn:
“Rõ ràng ông đây đã đẩy được chốt khóa ra, tại sao cửa vẫn không mở chứ? Được rồi không thành vấn đề, cậu đứng dịch ra kia, ông đây đá nó ra cho cậu!”
Nói xong liền lui lại mấy bước.
"Khoan đã”
Hình như lúc ở nhà lão Trì anh cũng gặp phải tình huống như thế này, cửa không sao mở ra được, cuối cùng vẫn là lão Trì đá văng ra. Lúc đó Tề Dực cũng quan sát khung cửa, không phát hiện vấn đề gì, có thể là bị vài tổn hại gây ra lúc đạp cửa che mất.
Lúc này cửa lại bị khoá, liệu có phải là cùng một nguyên nhân hay không? Nếu lão Trì lại phá cửa, liệu có thể phá hỏng chứng cứ hay không? Nhưng không phá hỏng chứng cứ thì làm thế nào mới mở được cửa đi vào? Căn phòng này cũng không có khả năng không tra được gì.
“Trước đừng vội phá cửa, xem xem cửa có phải bị đè lại hay không đã, nếu đúng vậy, chúng ta nghĩ cách cắt một cái lỗ giữa cửa, đừng phá hỏng khung cửa, quay đầu lại nhìn lại xem bên trên có phải có cơ quan hay không.”
“Cũng được.” Lão Trì tiếp thu ý kiến của Tề Dực, một tay tiếp tục đẩy tờ bìa cứng, xác định chốt khoá đã đẩy ra, một tay kia dùng sức đẩy vào bên trong.
Cửa vẫn không chút sứt mẻ.
“Hẳn là không phải bị vật nặng đè lại, xác xuất cao là ở chỗ khung cửa đã động tay.”
Tề Dực đưa cho anh một chiếc cưa nhỏ: “ Vậy thif động thủ đi.”
Lão Trì nhận lấy theo phản xa, sau đó bỗng nhiên sững người lại:
"Bố đệch, sao công cụ nào cậu cũng có thế? Cậu mang theo cái cưa này để làm gì?”
“Cưa xương cốt.” Tề Dực bình tĩnh nói như không có gì ghê gớm: “Có phải anh quên mất tôi làm nghề gì rồi không. Tôi mang theo cưa bên mình thì có gì không hợp lý?”
“Hợp lý cái quỷ!” Lão Trì chửi một câu, sau đó cầm cưa bắt đầu quan sát ván cửa, trong lúc nhất thời có cảm giác "hổ muốn ăn trời lại không có cách nào hạ miệng":
“Chi bằng cậu cho tôi cái rìu đi, chứ như thế này thì biết cưa thế mẹ nào được?”
Tề Dực: “Rìu hả? Anh chờ tôi một tí.”
Lão Trì:???
Sau đó anh ta liền nhìn thấy Tề Dực chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại quay về đưa cho anh một cái rìu nhỏ.
Lão Trì cạn cmn lời:
“Đừng nói với tôi một pháp y như cậu còn mang theo rìu bên người.”
“Rìu chữa cháy lấy ở bên ngoài, lúc mới tới tôi nhìn thấy trên tầng có trạm phòng cháy mini. Anh bổ nhẹ thôi, đừng làm hỏng cơ quan.”
Lão Trì cũng không thèm đôi co, cẩn thận cầm rìu chém mấy cái lên ván cửa, sau đó lấy cưa luồn qua mấy vết chém nhanh nhẹn kéo cưa.
Nghe được tiếng động, Mao Ninh An lại chạy ra xem:
“Cái đệch, hai người các cậu lại làm cái quỷ gì nữa thế?”
“Cửa bị chặn.” Tề Dực giải thích: “ Có lẽ khung cửa còn lưu lại chứng cứ quan trọng, cho nên chỉ có thể lựa chọn cưa ván cửa.”
Mao Ninh An cạn lời:
“Nào có ai phá của như các cậu chứ, quá bạo lực rồi, mau dừng lại đi!”
“Muộn rồi, cửa đã hỏng.”
Mao Ninh An chán nản nhưng cũng không tiếp tục lải nhải nữa. Tề Dực khều khều lão Trì, nhắc nhở anh ta tranh thủ thời gian tiếp tục cưa, rồi nhìn Mao Ninh An nói lảng sang chuyện khác:
“Trong phòng ngủ có tra được dấu vết khác để lại không?”
“Không,” Mao Ninh An khẽ thở dài, việc đã đến nước này anh ta còn có thể làm gì bây giờ, dù sao cũng là do Tề Dực kiên quyết muốn làm, đành phải chiều theo ý anh, nói:
“Không có phát hiện gì đặc biệt, phỏng chừng cũng chỉ có như vậy thôi.”
Anh ta nhìn ván cửa trước mắt, nhìn Tề Dực bằng ánh mắt đầy thâm ý :
“Nếu cửa này thật sự bị người động tay động chân, vậy thì nói không chừng phía sau cửa sổ của phòng ngủ phụ cũng sẽ có manh mối rất quan trọng.”
“Không, cũng chưa chắc.” Tề Dực lắc đầu: “Phía sau cửa khả năng không phải là manh mối, mà là bẫy rập. Chỉ cần Mở cửa nháy mắt ra một cái là có thể sẽ có nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận.”
Lão Trì lui về phía sau hai bước:
“Tự nhiên tôi không dám cưa cửa nữa.”
“Đừng quậy.” Tề Dực nói: “Chỉ cần có thể giải trừ hết sự nguy hiểm của bẫy rập, đối với chúng ta chính là chứng cứ vô cùng quan trọng chứng cứ.”
Lão Trì cúi đầu nhìn cái cưa trong tay mình, lại nhìn rìu chữa cháy trên mặt đất, nói:
“Nhưng nếu cứ như vậy mở cửa, có phải quá lỗ mãng rồi không? Ít nhất phải làm chút chuẩn bị chứ.”
Tề Dực buồn bực nhìn anh ta:
"Không phải anh lúc nào cũng lỗ mãng sao?”
Mao Ninh An cũng đứng ra khuyên nhủ: “Lão Trì nói không sai, cẩn thận vẫn là trên hết, tận lực tránh những nguy hiểm không cần thiết. Tôi thấy không bằng chúng ta gọi tiếp viện đi, mang vài công cụ tới, thử xem xem có thể đi vào từ cửa sổ hay không.”
“Chúng ta chỉ là cưa một cái lỗ ở giữa cửa thôi, không vội đi vào, có thể thông qua lỗ nhìn xem bên trong có cái gì trước.”
Tề Dực không đồng ý nói: “Hơn nữa bên ngoài cũng chưa chắc đã an toàn, đám quạ đen kia không biết đã trốn ở chỗ nào rồi."
Nghĩ đến đàn quạ đen, lão Trì im lặng hai giây, xoay người tiếp tục thành thành thật thật cưa cửa.
Rất nhanh sau đó, ván cửa đã bị cưa ra một cái lỗ vuông vức, dài chừng nửa mét, cao khoảng một mét rưỡi, cong lưng là có thể chui vào.
Lão Trì rút súng ra ngồi xổm xuống, thật cẩn thận nhìn vào bên trong, nhưng không phát hiện được cài gì, bên trong chính là một căn phòng trống bình thường, ngoài chiếc chiếu tatami cùng vài thứ đồ linh tinh khác thì cũng chẳng có gì lạ.
Nghĩ nghĩ, anh ta lại lấy điện thoại ra, bật chế độ quay phim thò camera vào quay một vòng bốn phía, vẫn không có phát hiện gì. Anh ta không khỏi hoài nghi nhìn về phía Tề Dực:
“Lão Tề, có phải cậu nghĩ nhiều rồi không?”
Tề Dực không quá yên tâm: “Anh chắc chắn là không có cái gì sao?”
“Chắc chắn."
“Vậy thì vào xem đi,” Tề Dực cong lưng muốn chui vào trong, lão Trì nhanh tay túm lấy anh kéo ra sau lưng mình:
"Vào cái gì mà vào, muốn vào thì cũng là tôi vào.”
"Được rồi,” Tề Dực cũng không cố chấp: “Vậy anh phải cẩn thận một chút.”
Lão Trì đáp cứ yên tâm rồi ngồi xổm người xuống dịch dần vào bên trong. Anh ta không khom lưng vì tuy rằng như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng lại bất lợi cho việc ứng biến.
Sờ vào phòng, đầu tiên là anh ta giơ súng cẩn thận quét một vòng, sau khi xác nhận an toàn thêm lần nữa, mới nhẹ nhàng thở ra, vươn tay bật đèn lên, nói vọng ra ngoài:
“An tâm đi, bên trong không có bẫy rập gì xả, an toàn……”
Đoàng!
Mới nói chữ toàn ra khỏi miệng, trên đỉnh đầu anh ta và dưới chiếc chiếu tatami bỗng nhiên truyền ra tiếng nổ đùng đùng, hấp dẫn lực chú ý lão Trì. Anh ta ngẩng đầu quét liếc mắt một cái theo phản xạ, sau đó lại quay đầu nhìn tatami, nháy mắt sợ đến đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
“Bố đệch! Đây là cái thứ quái quỷ gì?”
Tề Dực cùng Mao Ninh An giật nảy mình.
Tề Dực muốn vọt vào phòng, Mao Ninh An nhanh tay giữ chặt anh lại, nói: “Tiểu Tề! Bình tĩnh! Không gian bên trong rất nhỏ, nhiều người lại thành vướng víu, giao cho lão Trì đi!”
Nói xong anh ta lớn tiếng hỏi vọng vào trong phòng: “Lão Trì! Bên trong xảy ra chuyện gì? m thanh đó là gì thế, nếu không ổn cậu mau đi ra ngoài trước đã!”
Nói xong câu nói kia cũng không thấy lão Trì hé răng, cũng may có thể nhìn thấy anh ta đứng ở tại chỗ qua chỗ hổng, không đến mức phải lo lắng thái quá.
"Tôi không sao hết.” Lão Trì trả lời.
Anh ta vẫn không nhúc nhích thân thể, chỉ nhìn chằm chằm về phía chiếc chiếu tatami, ngón tay đặt sẵn trên cò súng.