"Cái gì?" Uông Tàng Phong trợn tròn hai mắt, rõ ràng là đã cực kỳ sửng sốt.
Sau khi lấy lại được tinh thần, hắn nện thật mạnh lên mặt bàn đang chặn trước người, gào thét lên giống như đã phát điên: "Không có khả năng! Tự tay ông đây đã giết chết cái thằng khốn nạn đó! Chỉ một nhát dao! Một dao thọc sâu vào cổ, phụt một phát, máu phun đầy mặt tôi, trên vách tường và trên trần nhà cũng đều là máu! Tôi giết đó! Tôi đã trả được thù! Ông đừng hòng lừa được tôi!"
"Hắn vậy mà còn nổi giận nữa chứ?" Tề Dực thấy có hơi bất ngờ, mới đầu nghĩ tới khả năng đây là "nhận tội thay", nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, hắn thật sự cho rằng bản thân đã giết Cao Hội Thành.
Trong phòng thẩm vấn, lão Trì nghe mà đơ cả người ra, còn Cơ Thừa Bằng thì có vẻ như đang suy ngẫm gì đó.
Mười mấy giây trôi qua, Cơ Thừa Bằng mới mở miệng hỏi tiếp: "Nếu như cậu đã khăng khăng cho rằng người là do cậu giết, vậy thì tạm thời chúng ta sẽ không bàn về việc thật giả, trước hết cậu nói thử xem, đã giết người ở đâu?"
"Ngay tại tiểu khu Thành Nam, sát bên cạnh đường Thiên Vân, ở cái sòng mạt chược kế bên trạm thu gom rác thải ấy."
"Cậu giết người ngay trong sòng mạt chược? Không sợ bị người khác phát hiện hả?"
"Khi đó trong sòng mạt chược không có ai cả, chỉ có một mình Cao Hội Thành ở đó thôi."
Cơ Thừa Bằng nhìn về phía tấm kính một chiều, Tề Dực lập tức hiểu được ý anh ta, vội cầm micro lên nói: "Anh cứ tiếp tục thẩm vấn đi, tôi gọi người đi xác minh cho. Đợi lát nữa cảm phiền đội trưởng Cơ dẫn người đến phòng pháp y, tôi sẽ làm xét nghiệm máu cho hắn."
Thông qua tai nghe nghe được lời của Tề Dực, Cơ Thừa Bằng trả lời lại bằng cách dùng tay ra hiệu, rồi tiếp tục thẩm vấn Uông Tàng Phong.
Tề Dực và Cơ Thừa Bằng đều nghi ngờ hắn say rượu quá mức thậm chí có khả năng còn “cắn” cả thuốc lắc nữa, nên mới sinh ra ảo giác.
Hơn nữa, nếu như lại có người nhảy ra tuyên bố chịu trách nhiệm đối với vụ án phanh thây, vậy thì cần phải thẩm vấn nghi phạm đã bắt được lúc trước là Triệu Truyền Tuân lại một lần nữa, Tề Dực cũng cần phải lấy danh nghĩa của lão Trì để sắp xếp người xử lý mọi việc.
Công việc thẩm vấn tiếp tục được triển khai có trật tự đâu ra đấy, Cơ Thừa Bằng và Uông Tàng Phong một người hỏi một kẻ đáp, dần dần hình thành một câu chuyện giống hệt như những gì Tề Dực đã suy đoán.
Vào một đêm trung thu của bảy năm về trước, đôi tình nhân trẻ mới vừa thi đậu vào cùng một trường đại học, mang theo tâm trạng ngượng ngùng xen chút thấp thỏm rủ nhau đi thuê một căn phòng, muốn nếm thử hương vị của trái cấm.
Đôi tình nhân trẻ đã làm xong các bước của màn dạo đầu rồi, nhưng lúc sắp bắt đầu “bạch bạch bạch”, thì Uông Tàng Phong còn chưa rành chuyện trai gái lãng mạn, lại cho rằng bao cao su của nhà nghỉ rẻ tiền đó kém chất lượng, nên khăng khăng là phải chạy ra cửa hàng tiện lợi để mua mới.
Kết quả là đợi tới khi hắn mặt đỏ tai hồng mua được một hộp bao cao su siêu mỏng gân xoắn ốc, phấn khởi chạy về nhà nghỉ rẻ tiền kia, Hứa Ngải Linh đã bị người khác làm nhục.
Chuyện này đã tạo nên bóng ma tâm lý sâu đậm cho Uông Tàng Phong và Hứa Ngải Linh.
Cơ Thừa Bằng hỏi: "Tại sao không báo cảnh sát?"
"Từng nghĩ tới rồi, nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy nói bị người ta quay video lại, nếu dám báo cảnh sát thì người nọ sẽ công khai video, đến lúc đó cô ấy chết quách cho rồi, tôi còn có thể nói được gì nữa."
"Người đã cưỡng hiếp Hứa Ngải Linh là ai ?"
"Cao Hội Thành."
"Cậu có chắc chắn không?"
"Chắc chắn."
"Cậu đã nhìn thấy hả? Hay là Hứa Ngải Linh nói với cậu?"
"Đều không phải, nhưng khẳng định là Cao Hội Thành! Nếu không làm sao mà trong tay gã có hình và video được? Nếu không phải vậy thì tại sao Ngải Linh nhìn thấy gã liền hoàn toàn suy sụp, lại còn mặc chiếc váy đỏ được mua vào đêm trung thu năm ấy để đi tự sát?"
Tề Dực cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ chiếc đầm dài màu đỏ mà Hứa Ngải Linh đã mặc lúc nhảy lầu lại được mua vào hôm đó, có thể tưởng tượng được lúc cô ta nhảy lầu đã có bao nhiêu oán hận và không cam lòng.
Mà lúc này, Cơ Thừa Bằng truy hỏi đến cùng: "Trước khi Hứa Ngải Linh nhảy lầu, cậu đã cãi nhau với cô ấy đúng không?"
"Không có."
"Rất nhiều hàng xóm đều nói rằng họ đã nghe thấy tiếng cãi vã."
". . ."
"Cậu nói thật xem nào, có phải đã cãi nhau với cô ta hay không?"
"Không phải cãi nhau, chỉ là tranh luận đôi ba câu mà thôi. Tôi kêu cô ấy báo cảnh sát đi, cô ấy lại sống chết không muốn, cũng không thể vượt qua chuyện đó. Đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, từ trước đến nay tôi cũng chưa từng ghét bỏ cô ấy không sạch sẽ. . ."
Lão Trì không nhịn được nữa: "Cậu còn ghét bỏ người ta không sạch sẽ hả?" .
"Tôi không có!" Giọng nói của Cơ Thừa Bằng cất cao lên, lộ ra vẻ cực kỳ bén nhọn: "Anh không nghe hiểu tiếng người hả? Tôi nói là từ trước đến nay tôi chưa từng ghét bỏ cô ấy!
Nhưng cô ấy thì sao? Đều đã bàn xong chuyện cưới xin cả rồi, vậy mà vẫn không thể thoát khỏi bóng ma của chuyện đó được, mỗi lần “làm” đến thời điểm mấu chốt thì lại vừa la vừa khóc, tôi thật sự chịu hết nổi rồi!
Tôi là một người đàn ông bình thường, tràn đầy tinh lực (* tinh thần và sức lực), cũng phải có nhu cầu sinh lý chứ! Hai chúng tôi vì chuyện này mà đã tranh cãi mấy câu. Trước kia cũng không phải chưa từng tranh cãi qua, nhưng từ trước đến nay cô ấy chưa từng nghĩ tới việc tự sát, nếu không phải cái thằng khốn nạn Cao Hội Thành khiến cho cô ấy bị kích động, thì còn có thể là tình huống gì nữa?"
Ở cách vách, Tề Dực yên lặng lấy điện thoại di động ra, gửi cho Khương Hiểu Du mấy tin nhắn Wechat, lại xem qua thử các group chat khác.
Trong đó có một group có tin tức mới: Tiểu Tần và La Vưu Dũng đã đến sòng mạt chược mà Uông Tàng Phong nhắc đến, trải qua khám nghiệm hiện trường và thăm hỏi xung quanh, đã loại bỏ khả năng có án mạng xảy ra bên trong sòng mạt chược: Vào buổi tối ngày hôm kia, sòng mạt chược vẫn luôn mở cửa hoạt động đến hơn hai giờ sáng, hoàn toàn không có không gian để cho Uông Tàng Phong gây án, tại hiện trường cũng không có bất kỳ vết máu nào.
Vụ án giết người mà Uông Tàng Phong đã nói hoàn toàn không hề tồn tại.
Tề Dực nhanh chóng chuyển tin tức này qua cho Cơ Thừa Bằng, Cơ Thừa Bằng liếc nhìn sơ qua, cũng không để cho tiết tấu của mình bị rối loạn, vẫn tiếp tục thẩm vấn dần dần từng bước một, để bổ sung toàn bộ các tình tiết.
Tầm khoảng một tiếng sau, Khương Hiểu Du đến tìm Tề Dực.
"Sao cô lại tới đây?" Tề Dực đứng lên: "Có chuyện gì không tiện nói trên Wechat hả?"
"Quả thật chuyện này khá là phức tạp, gặp mặt nói trực tiếp thì tốt hơn." Khương Hiểu Du đưa cho anh một bản báo cáo, bên trên có cả hình vẽ và biểu đồ.
Tề Dực nhận lấy bản báo cáo đó, vừa xem xét vừa tỏ ý bảo Khương Hiểu Du giảng giải cụ thể.
Khương Hiểu Du nói: "Căn cứ vào tin tức mà anh cung cấp, em đã tìm ra video mà anh nói tới ở trên mạng.
Đoạn video này được người khác đăng tải lên một nền tảng* khiêu dâm nào đó lần đầu tiên là vào hồi cuối tháng một, được ghép chung với các đoạn video khác tạo thành một danh sách video kết hợp có kích thước lên đến 30Gb, trong đó đoạn video này có lượt xem cao nhất, có tới hơn bốn trăm nghìn lượt xem."
(*) Platform: Là hình thức kinh doanh dựa trên việc kích hoạt sự tương tác tạo-nên-giá-trị giữa các nhà sản xuất bên ngoài với người tiêu dùng. Ví dụ: Uber, Lazada, Facebook, Airbnb…
Nói xong, Khương Hiểu Du quay đầu nhìn về phía Uông Tàng Phong ở bên kia tấm kính: "Là hắn khai ra hả? Thế nên anh mới đột nhiên kêu em tìm video của cô gái đó?"
Tề Dực khép báo cáo lại, lắc đầu: "Một hai câu không thể giải thích rõ ràng được, nói đơn giản là, phán đoán của chúng ta có thể có sự nhầm lẫn, dẫn đến phương hướng điều tra cũng đã sai.
Năm đó người đã cưỡng hiếp Hứa Ngải Linh không hẳn là Cao Hội Thành, có khả năng anh ta chỉ là đã từng xem qua đoạn video kia, không nhịn được nên đã nói vài câu, làm cho Hứa Ngải Linh bị kích động. Mặt khác, có lẽ Uông Tàng Phong thật sự chưa từng ghét bỏ Hứa Ngải Linh, nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc, cô hiểu ý của tôi đúng chứ?"
"Hả?"
Tề Dực không nói gì nữa, ánh mắt của anh xuyên thấu qua tấm kính một chiều, rơi vào trên gương mặt Uông Tàng Phong.
Sáu giờ bốn mươi phút chiều, đã có kết quả xét nghiệm máu của Uông Tàng Phong, phòng thí nghiệm phát hiện trong cơ thể hắn có tồn tại dấu vết của loại hợp chất Indole alkylamine, sau khi xét nghiệm thêm thành phần cụ thể, xác định loại hợp chất này chính là loại ma túy tổng hợp có tác dụng gây ảo giác cực mạnh —— Lysergic acid diethylamide*, phỏng đoán liều lượng đã hấp thu vào không nhiều, nhưng đã đủ để tạo ra hiệu quả rõ ràng.
(*) LSD: Là một chất gây ảo giác cực mạnh. Nó được tổng hợp từ axit lysergic, được tìm thấy ở nấm ergot, một loại nấm mọc trên lúa mạch đen và các loại ngũ cốc. Loại ma túy được gọi là "bùa lưỡi", "kẹo dán" hay "tem thư" này ảnh hưởng đến thần kinh, tác dụng trên tâm trạng, ý nghĩ, cảm xúc, gây ảo giác cực mạnh cho người sử dụng, có nguy cơ gây tử vong vì sốc.
Lão Trì vội hỏi: "Nói như vậy thì, những thứ mà Uông Tàng Phong đã khai báo, bao gồm cả chuyện giết chết Cao Hội Thành ở sòng mạt chược, tất cả đều là ảo giác hả?"
"Chưa chắc là ảo giác, cũng có thể chỉ là mơ."
"Nghĩa là sao?"
"Hầu hết các chất gây ảo giác không có trực tiếp tạo ra ảo giác, mà chỉ là làm méo mó các giác quan, dĩ nhiên Lysergic acid diethylamide cũng không ngoại lệ. Nhưng ngoài việc bóp méo các giác quan ra, nó còn có thể gây ảnh hưởng đến trí nhớ của một người, có khả năng khiến cho một chuyện mà người đó tha thiết muốn làm sẽ được thực hiện bên trong giấc mơ, sau đó được củng cố thành một phần của ký ức, người đó sẽ cực kỳ tin tưởng rằng việc đó đã xảy ra mà không chút nghi ngờ nào."
Lão Trì ngơ ngác nửa hiểu nửa không.
Tề Dực cũng không trông mong gì là anh ta sẽ hiểu, nên nói thẳng ra luôn: "Thuốc này thuộc loại sản phẩm độc quyền, cộng thêm tội tấn công cảnh sát nữa, trực tiếp bắt giam đi, giam lại xong chậm rãi điều tra tiếp."