Tề Dực rửa mặt qua loa xong thì về phòng nghỉ chờ anh ta, sau đó hai người thương lượng một lúc, quyết định không khóa cửa, chỉ khép lại và vung một chút bột sắt lưu giữ dấu vân tay lên khung cửa, rồi cứ thế cùng nhau nằm xuống, lưng tựa lưng bước vào giấc ngủ chợp chờn.
Kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sáng sớm khi Tề Dực mở mắt ra vẫn còn không dám tin tưởng, anh nhìn lên trần nhà ngây ngẩn một lúc, sau đó cũng buông sự lo lắng trong lòng xuống.
Dùng nam châm hút hết bột sắt trên khung cửa, Tề Dực đánh thức lão Trì. Rất kỳ lạ, tên nhãi này rõ ràng lúc nào cũng cảnh giác vô cùng, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là sẽ bừng tỉnh, nhưng lần này lại ngủ rất say.
Lão Trì hít mạnh một hơi, tay chân vùng lên, con mắt vẫn nhập nhèm chưa mở ra hết:
"Làm sao làm sao, quỷ ảnh kia lại lại tới?"
Tề Dực đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn anh ta:
"Không có, gọi anh dậy ăn sáng."
Lão Trì thở phào nhẹ nhõm, lại muốn nằm xuống ngủ tiếp:
"Đừng làm ồn, tôi ngủ thêm một lúc nữa, khó lắm mới có được giấc ngủ ngon."
Chừng mười lăm phút sau, lão Trì bừng tỉnh:
"Rắn rắn rắn!"
Anh ta mở to mắt liền phát hiện một con rắn giả rơi từ trên mặt mình xuống, trong phòng không có bất kỳ ai.
"Bố đệch! Tề Dực cậu chờ đấy!"
Lão Trì không ngủ được, đi đến nhà ăn phát hiện kẻ đầu têu chơi ác đang bình tĩnh ngồi ăn bữa sáng trong một góc khuất, tay trái cầm một chồng báo cáo vừa ăn vừa xem, hoàn toàn không có cái khái niệm gì gọi là sợ hãi.
Lão Trì lấy một bát bánh bao, ba quả trứng gà cùng một bát sữa đậu nành, đặt ở chỗ đối diện Tề Dực:
"Con mẹ nó cậu mấy tuổi rồi? Già đầu rồi còn chơi ác?"
Tề Dực bình tĩnh nói:
"Anh mấy tuổi rồi? Già đầu rồi còn ngủ nướng."
"Tôi ..."
Lão Trì còn muốn đôi co với vài câu với ạn, lại nghe thấy Mao Ninh An vừa ăn xong bữa sáng cách đó không xa gọi bọn họ.
"Lão Trì, Tề Dực, chào buổi sáng!"
Hôm nay tâm trạng của Mao Ninh An thoạt nhìn cũng không tệ lắm, hẳn là tối hôm qua không thức quá muộn.
Lão Trì sắp xếp lại mặt bàn, nhường cho anh ta một vị trí, thuận miệng hỏi:
"Tối hôm qua bận đến mấy giờ?"
"Còn tốt, hơn mười hai giờ liền thu đội." Lão Mao đi đến hai người đối diện ngồi xuống:
"Tiếc là không có thu hoạch thêm được gì. Các cậu bên này thì sao? Kết quả giám định có cho ra kết luận gì không?"
Tề Dực cũng không ngẩng đầu lên:
"Đang xem, có điều anh nhất định phải đòi kết quả ngay lúc ăn sáng sao?"
Mao Ninh An không để ý, ha ha cười nói:
"Tôi cũng là cảnh sát hình sự già hơn hai mươi năm nay rồi, còn cảnh gì mà chưa thấy qua, cứ nói đi."
"Kỳ thật không có gì đặc biệt." Tề Dực liền nói: "Trong đống nôn quả thật có phát hiện LSD (Lysergic acid diethylamide, còn được gọi là acid, là một hoạt chất gây ảo giác), về cơ bản đã chứng minh được rằng Uông Tàng Phong bị tên giả mạo hạ độc trong lúc đang uống rượu. Đồng thời, mấy cọng tóc đều rất mới, có tận mấy cái xét nghiệm DNA cho ra kết quả là của cùng một người, không có dữ liệu trong kho gen, bao gồm cả Uông Tàng Phong và Hứa Ngải Linh, rất có thể là do tên giả mạo để lại."
Còn có một điểm anh không nói, bởi vì không liên quan đến vụ án —— máu của anh cũng đã có kết quả kiểm tra, ngoại trừ số lượng tiểu cầu tăng cao, thể tích hồng cầu hơi lớn, các kết quả khác đều bình thường, đồng thời không có bị hạ bất cứ loại thuốc gì. Hai hạng mục kiểm tra này với anh mà nói, chính là "Bệnh cũ", cơ bản không có ảnh hưởng đến thân thể, cho nên anh cũng không mấy để ý.
Nghe anh nói xong, Mao Ninh An suy nghĩ mấy giây, cẩn thận nói:
"Mạo muội hỏi một câu, có quan hệ ruột thịt với cậu không?
"Không có." Vẻ mặt Tề Dực không chút thay đổi: "Trước đó tôi cũng đã nói tôi là con một, mà trong số các anh em họ của tôi mặc dù có vài người có vẻ ngoài na ná tôi, nhưng mà chỉ cần nhìn một cái có thể thấy được khác biệt rõ ràng."
Lão Trì cũng là mới vừa biết kết quả giám định, có hơi bất ngờ. Trước đó Tề Dực cứ mải mê nhìn báo cáo, anh ta hỏi cũng không thèm ừ hứ gì.
Tề Dực cứ như mọc mắt sau đầu, nghiêng sang nhìn:
"Anh bất ngờ cái gì?"
"Khụ khụ, " lão Trì chột dạ nói: " Lúc trước đó tôi còn hoài nghi tên giả mạo đó có phải là người nhân bản của cậu hay không, mà nếu mã gen cũng không giống nhau, vậy tất nhiên không phải rồi."
Mao Ninh An cũng ngượng ngùng cười:
"Kỳ thật tôi cũng từng nghĩ vậy ... Mặc dù nhân bản không phải là copy, nhưng thật sự là quá giống, nếu như không phải nhân bản sao lại giống như vậy? Mặt nạ da người hả? Hay là phẫu thuật chỉnh hình?"
Tề Dực cũng không biết, cho nên dứt khoát không đáp, yên lặng lật báo cáo, đột nhiên nhớ tới chuyện ở phòng xác, lại hỏi:
"Đúng rồi, việc điều tra liên quan đến tủ chứa xác, có tiến triển mới hay không?"
"Không có." Mao Ninh An nói: " Ngoài việc bị bôi dầu xác chết ở bên ngoài, tủ chứa xác vẫn vô cùng bình thường. Nhưng chúng tôi cũng từng thử qua nhiều lần, chỉ dựa vào bôi dầu trơn để tủ chứa xác lặng yên không tiếng động trượt ra ngoài là hoàn toàn không có khả năng, việc này có thể sẽ biến thành một việc bí ẩn chưa có lời đáp trong chi đội."
Tề Dực im lặng.
Chuyên gia lười động não Trì Vũ Hiền đột nhiên hỏi:
"Cửa bị kẹt, cùng tủ chứa xác trượt ra, có phải là cùng một nguyên nhân hay không nhỉ?"
Mao Ninh An nhìn anh ta:
"Trâu với ngựa không liên quan, sao tự dưng cậu lại liên hệ hai chuyện này với nhau?"
"Về bản chất không đều là lực cản sao?" Lão Trì nói ra: "Cửa mở không ra có thể cho rằng lực cản ở cửa rất lớn, tủ chứa xác tự trượt ra có thể cho rằng gần như là không có lực cản."
"Đánh rắm!" Tề Dực không cho anh ta chút mặt mũi nào: "Cửa mở không ra, hoặc là bị kẹt lại, hoặc là bị dính chặt, chẳng có miếng quan hệ nào tới lực cản hết."
Lão Trì không cam tâm, còn nói:
"Vậy đều là nguồn lực vô hình, cửa đã có một cỗ lực chặn lại, vậy thì tủ chứa xác chắc chắn cũng phải có một cỗ lực đẩy ra, đều là một nguồn lực không thể điều tra được."
Lời này kể ra cũng đúng nhưng đáng tiếc vẫn là câu nói nhảm, Tề Dực cho anh ta ăn bơ, vùi đầu ăn cơm.
Từ trước đến nay anh đều ăn cơm rất nhanh, ăn mấy ngụm là xong sau đó xếp báo cáo lại nhét vào trong túi, đứng dậy tạm biệt lão Trì rồi đi, lão Trì lại tranh thủ thời gian bưng đĩa đuổi theo.
"Sao cậu lại chạy nhanh như vậy , chờ tôi một chút!"
Cất đĩa xong, lão Trì đi sóng vai cùng anh, lại hỏi:
"Hiện tại đi làm gì bây giờ?"
Tề Dực không để ý tới anh ta, trực tiếp trở về phòng làm việc của mình, sau đó lấy điện thoại di động đăng nhập Wechat hỏi Tôn Công tình huống của ống thông gió hôm qua anh ta tham gia sửa chữa, đồng thời lại hỏi Khương Hiểu Du có được được nơi phát ra video không.
Tôn Công không trả lời còn Khương Hiểu Du rất nhanh đã đáp lại. Cô đã khóa chặt người hiềm nghi đồng thời báo cho Cơ Thừa Bằng, đang chuẩn bị nói cho anh biết.
Người hiềm nghi là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, khi hai mươi tuổi từng có tiền án tiền sự, bị phán án bảy năm, sau khi ra tù thì hợp tác với mấy người mở một nhà khách ở gần Đại học Bưu chính viễn thông. Sau đó bởi vì lúc ghi thông tin khách không được đầy đủ, có người lén lút thực hiện hành vì mua bán ma túy ở trong nhà khách của ông ta bị bắt được, trở thành khách sạn đen.
Hứa Ngải Linh và Uông Tàng Phong lại trùng hợp đều là sinh viên tốt nghiệp Đại học Bưu chính viễn thông, năm đó Hứa Ngải Linh bị cưỡng hiếp trong nhà khách, gần đây ông ta đăng đoạn video đó lên, hiềm nghi rất lớn.
Tề Dực hiểu rõ, ném di động cho lão Trì.
Lão Trì luống cuống tay chân đón lấy suýt thì làm rơi, sau đó mặt mũi tràn đầy ngu ngơ hỏi anh:
"Cậu làm gì đấy? Muốn đổi điện thoại di động nên định ăn vạ tôi hả?"
"Không phải." Tề Dực nói: "Hiểu Du nói đã tìm được người tình nghi đăng tải video, rất có thể chính là tên đã làm nhục Hứa Ngải Linh và quay lại video năm đó, anh xem qua một chút rồi về bàn bạc với thầy anh, xem có muốn cho Uông Tàng Phong lộ mặt ra hay không l, tranh thủ có được sự phối hợp của Uông Tàng Phong."
Lão Trì nháy mắt mấy cái, cúi đầu xem điện thoại một lát, nói:
"Thì ra là việc này à, tôi đã biết rồi, lúc sáng đang đánh răng thầy gọi điện thoại nói với tôi."
Tề Dực sững sờ.
Lão Trì ho khan hai tiếng:
"Lát nữa tôi muốn đi cùng thầy đến trại tạm giam thẩm vấn Uông Tàng Phong, cậu có đi cùng không?"
Tề Dực suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không, tôi định đi tìm Tiêu Ký Trạch."
"Hở? Cậu tìm cậu ta làm gì?"
"Có chút việc."
Tề Dực không muốn nói rõ, lão Trì cũng không hỏi nữa, hỏi cũng vô dụng.
Ngay lúc ngồi cùng Tề Dực được một lát thì lão Trì nhận được điện thoại của Cơ Thừa Bằng, anh ta nói với Tề Dực một tiếng, lập tức nghe máy, vừa nghe vừa đi ra ngoài:
"Alo thầy ạ, em đang ở chỗ lão Tề này, giờ chuẩn bị đi liền."
Vừa đi đến cửa, anh ta bỗng dừng chân lại, sắc mặt chợt thay đổi:
"Cái gì? Trúng độc? Ở ngay nơi được bảo vệ? Làm sao có thể?"
Tề Dực dừng bước, xoay người nhìn lão Trì.