• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Trì không nghĩ nhiều nữa: “Các thủ tục trước đã được làm rồi. Hơn nữa, người anh em đi trại tạm giam gửi tin tức về, quả thực Cao Hội Thành đã bị Triệu Truyền Tuân giết chết, điểm này không có gì để nghi ngờ, cho dù lại nhảy ra vài người nói mình giết người, Triệu Truyền Tuân cũng không lật được án.”

Tề Dực bổ sung: “Không thể loại trừ khả năng Uông Tàng Phong mạo danh gánh tội thay, thậm chí phải kiểm tra thật kỹ hồ sơ chuyển khoản, hồ thu chi, hồ sơ ngân hàng,… của gia đình hắn. Cũng nên lục soát cẩn thận một lần trong nhà nữa, nhìn xem có một số lượng tiền mặt lớn hay không, anh nhanh chóng sắp xếp người đi làm đi, có thể tìm Hiểu Du hỗ trợ, càng nhanh càng tốt.”

“Được. Vậy buổi tối cậu còn bàng thính* không?”

(*) Bàng thính: Tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu

“Nghe. Bây giờ đi ăn cơm trước đã.”

Hai người đi đến nhà ăn, tùy tiện gọi món ăn rồi ngồi xuống, vừa ăn hai miếng đã thấy La Vưu Dũng và Tiểu Tần bưng mâm đồ ăn đi đến.”

“Oa, tổ trưởng, anh Dực, hai người đều ở đây.” Tiểu Tần phát hiện hai người bọn họ, lôi kéo La Vưu Dũng đi đến chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh Tề Dực.

Tề Dực dịch mông theo bản năng, dịch xa ba centimet, cũng kéo mâm đồ ăn dịch theo.

Lão Trì đánh yểm trợ thay anh, hỏi: “Buổi chiều tra được cái gì?”

“Đang định tìm các anh báo cáo.” La Vưu Dũng nói: “Sau khi chúng ta tra xong tiệm mạt chược đã thuận tiện đi thăm viếng một vòng, hiểu biết tình huống của Uông Tàng Phong.”

Ngay lập tức lão Trì tỉnh táo tinh thần: “Nói.”

Tiểu Tần nói tiếp nói: “Trước tiên không nói đến đánh giá về Uông Tàng Phong, khu vực phỏng vấn không đủ rộng, tương đối phiến diện, chủ yếu chứng cứ không ở trong hiện trường.

Sau ba mốc thời gian chính, trước và sau khi Cao Hội Thành bị sát hại, trước và sau khi thi thể bị trộm, cùng với việc hắn tự thú vào lúc hơn 9 giờ tối hôm trước, hắn đều có chứng cứ ngoại phạm, không có điều kiện gây án.”

Tề Dực hỏi: “Các bằng chứng gì?”

“Khi Cao Hội Thành bị sát hại hắn đang gặp mặt với bạn học hồi cấp ba của hắn hỏi một vài vấn đề về pháp luật; khi thi thể bị trộm, hắn đang chơi game nhập vai ở một tiệm boardgame, nghe nhân viên cửa hàng nói chơi rất hăng; 9 giờ tối hôm trước hắn đang uống rượu tại một quán bar âm nhạc quốc tế Đỉnh Phong.”

Lão Trì khó được bắt giữ lấy từ ngữ quan trọng: “Uống rượu?”

Tiếp theo Tiểu Tần nói: “Đúng vậy. Hơn nữa Uông Tàng Phong cũng không thừa nhận chính mình cắn thuốc, đội trưởng Cơ nghi ngờ có thể tên này bị người hạ thuốc trong trạng thái không ý thức.”

Lão Trì nhìn về phía Tề Dực: “Có thể hay không vị chua của kẹo mạch nha đã được ăn trong khi uống rượu?”

“Lysergic Diethylamide acid!” Tề Dực nghiêm túc sửa lại, sau đó cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

“Khó nói, vừa mới điều tra ra có lẽ loại thuốc này đã được hút vào trong vòng 24 giờ, thời kỳ bán phân rã của loại thuốc này chỉ có ba năm tiếng đồng hồ, tác dụng dược lý gần như sẽ biến mất trong vòng mười hai giờ, nhưng không thể bài trừ khả năng hắn uống thuốc nhiều lần.”

Lão Trì hỏi hai người Tiểu Tần: “Lúc ấy có những ai uống rượu cùng hắn, tra được không?”

“Là hai đồng nghiệp của hắn.” La Vưu Dũng nói: “Nhưng theo lời của bọn họ, lúc đó còn có người đua bàn với bọn họ, người nọ rất nhiệt tình, còn mời bọn họ uống bia, nói chuyện phiếm với bọn họ rất lâu.”

Tiểu tần bổ sung: “Gần đây tâm trạng của Uông Tàng Phong không được tốt, thậm chí còn chút thần kinh. Có lẽ khi uống rượu cũng có suy nghĩ mượn rượu giải buồn, uống rất hăng, cuối cùng vẫn là người kia đưa Uông Tàng Phong trở về.”

Tề Dực hỏi: “Bọn họ yên tâm để người xa lạ đưa Uông Tàng Phong trở về?”

La Vưu Dũng hỏi lại: “Có gì không yên tâm? Không phải gọi xe vẫn là tài xế xa lạ trở về hay sao? Đều là đàn ông sợ cái gì.”

Tiểu Tần đến gần bên tai Tề Dực, hạ giọng hỏi: “Anh Dực, có phải hay không anh nghi ngờ người này có vấn đề? Chúng tôi đang tra xét, đáng tiếc lúc đó vị trí bọn họ ngồi là góc chết của camera quán bar, không chụp được.”

“Theo dõi trong thang máy thì sao?”

“Đã được sao chép lại, nhưng không biết bọn họ rời đi khi nào, vì vậy họ phải đưa cho trinh sát hình ảnh sàng lọc từ từ, có lẽ buổi tối sẽ có kết quả?”

“Còn có thu hoạch khác không?”

“Tạm thời chỉ có vậy.”

“Được rồi.” Tề Dực bưng mâm lên: “Tôi ăn no, các cậu cứ từ từ ăn.”

Lão Trì hơi sửng sốt, vội vàng nói hai tiếng xin lỗi với Tiểu Tần, sau đó bưng mâm đuổi theo: “Lão Tề! Chờ tôi với!”

Vừa đuổi theo anh ta còn vừa nhanh chóng và hai miếng cơm vào trong miệng.

Đi ra ngoài một đoạn xa, lão Trì mới đuổi kịp, hỏi: “Cậu chờ tôi với! Đi gấp như vậy làm gì?”

Tề Dực yên lặng lấy ra một tờ giấy, gấp chỉnh tề sau đó đưa cho anh ta: “Anh lau sạch miệng trước đã.”

“A? Được!”

Lão Trì lau miệng xong, tiện tay vò tờ giấy thành một đống nhét vào túi, Tề Dực nhìn thấy cau mày, bước chân lại nhanh hơn vài phần.

Lão Trì sải bước đuổi theo, gỏi: “Đi chỗ nào vậy?”

“Trinh sát hình ảnh.” Tề Dực lời ít ý nhiều.

“Vội vã muốn bắt được người nọ như vậy sao?”

“Luôn cảm thấy người này rất quan trọng. Tất cả người xa lạ Uông Tàng Phong tiếp xúc trong khoảng thời gian này đều rất quan trọng.”

Lão Trì đã hiểu.

Đi đến cửa thang máy, Tề Dực duỗi tay ấn ký hiệu “↑”, nhưng vừa đụng vào đã phải rụt đầu ngón tay lại. Cặp lông mày dày nhăn thành một đống, qua một giây mới lại ấn xuống lần nữa.

“Làm sao vậy?” Lão Trì hỏi: “Lại có tĩnh điện?”

“Ừ.”

Tề Dực nhớ lại ngày hôm qua đi đến nhà lão Trì, anh cũng bị dựng tóc lên vì tĩnh điện khi ở trong thang máy. Đột nhiên anh cảm thấy kỳ quái, lúc ấy trên người mang theo lượng điện tích lớn như vậy, tại sao khi ấn thang máy không bị giật? Lượng điện tích khổng lồ trên người anh lúc đó bị dính lên sau khi ấn thang máy?

Tề Dực cảm thấy hình như mình bắt được thứ gì đó, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng đã trải qua tối qua.

Ấn tượng sâu nhất chính là quỷ ảnh làm bị thương anh, mặt gương trong phòng vệ sinh cũng hiện lên trong óc anh.

Lão Trì vô cùng buồn bực: “Kỳ lạ, gần đây ẩm ướt như vậy cậu còn mang tĩnh điện? Gần đây cậu có thể có thường xuyên chạm vào đồ vật mang điện không?”

“Không ấn tượng.”

Tinh!

Thang máy đến tầng một, cửa thang máy mở ra đánh gãy suy nghĩ của Tề Dực.

Lão Trì đẩy nhẹ anh: “Được rồi được rồi, đừng nghĩ, trước tiên nhìn theo dõi đã rồi nói sau, đợi lát nữa còn phải đi hỏi đó.”

Tề Dực và lão Trì sóng vai đi vào thang máy, lên tầng 5.

Vừa đi vào phòng trinh sát hình ảnh hỏi một chút tình huống, Tề Dực phát hiện ánh mắt của cảnh sát nhân dân trực ban nhìn anh có chút kỳ quái, không khỏi lộ ra biểu tình suy tư.

Công tác trinh sát hình ảnh không dễ làm, khi công việc lu bù lên cường độ và áp lực chỉ có hơn chứ không kém với lập trình viên nổi tiếng. Anh em trực ban hôm nay tuổi còn trẻ đã trọc đầu, trong lẽ lút bọn họ đều gọi cậu ta là Hoàng Đỉnh Cao.

Hoàng Đỉnh Cao hỏi: “Các anh đến hỏi video trong thang máy đúng không?”

Tề Dực gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi đến đây nhìn xem ngày hôm qua đỡ Uông Tàng Phong đi vào thang máy là ai.”

Ánh mắt anh ta nhìn Tề Dực càng thêm kỳ lạ: “Tôi đã tra được. Lúc đó đỡ Uông Tàng Phong say như chết vào thang máy chính là anh.”

Tề Dực thầm nghĩ quả nhiên, nhìn đến biểu tình của Hoàng Đỉnh Cao anh đã có phán đoán.

Lão Trì nhảy dựng lên: “Anh nói cái gì? Không có khả năng? Tôi hôm trước lão Tề ở cùng một chỗ với tôi! Từ từ, bọn họ đi vào thang máy lúc mấy giờ?”

“Lúc 1:08 phút sáng, được coi là ngày hôm qua.”

“Lúc đó lão Tề còn ở nhà tôi, không có khả năng là cậu ấy.” Rất nhanh lão Trì đã lấy lại phản ứng: “Hàng giả lại xuất hiện? Còn tiếp xúc cùng với Uông Tàng Phong?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK