Tề Dực liên tục đánh bừa, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Anh rất nhanh đã kiệt sức, nên đành phải dừng tấn công, chỉ cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức, cơ ngực run rẩy không ngừng, trên lưng trên eo và đùi không chỗ nào không đau, vết thương trên bờ vai càng đau đến tận xương tủy.
“Vù vù...... Vù vù......”
Cái thứ quỷ kia...... Đi rồi sao?
Tề Dực thở hổn hển, nhìn hết xung quanh một lượt, đập vào mắt là một màu đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của giường chiếu và tủ quần áo.
Mùi máu tươi kích thích tuyến thượng thận của anh, anh không dám thả lỏng giây phút nào, ánh mắt đảo qua đảo lại trong bóng đêm không dám chớp mắt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơ bắp trên cơ thể Tề Dực đã căng cứng như tảng đá, anh không hề có chút khái niệm nào về thời gian, không biết trôi qua bao lâu, bên trong căn phòng vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Cái thứ đồ chơi quỷ quái kia đi rồi sao?
Toàn thân và cơ bắp Tề Dực đã sưng ê ẩm đến cực hạn, lý trí dần chiến thắng nỗi sợ hãi, thân thể từ từ mềm nhũn ra.
Rầm rầm rầm!
Tiếng gõ cửa mạnh đột nhiên vang lên dồn dập, dọa cho Tề Dực suýt nữa đã nhảy dựng lên, sau đó thì nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Trì Vũ Hiền: “Lão Tề? Cậu đang ở bên trong đó hả? Đã xảy ra chuyện gì xảy? Nhanh mở cửa ra!”
Tề Dực xoay người, vừa mừng vừa sợ, cuối cùng Trì Vũ Hiền đã đến.
Nhưng sau đó thì trái tim của anh lập tức co rụt lại.
Cái thứ kia lại một lần nữa ôm lấy bắp chân anh, xong thuận thế trèo lên trên.
Một cơn ớn lạnh ập tới, dần dần bao phủ cả người anh......
Trong lòng Tề Dực lạnh run, da gà nổi lên đầy người, nhịn không được hét to: “Trì Vũ Hiền!”
“Lão Tề? Cậu thế nào rồi? Mau mở cửa!”
“Cứu......!”
Chỉ vừa thốt ra một chữ, yết hầu anh đã bị một cái móng vuốt bóp chặt, móng tay bén nhọn lạnh lẽo dán chặt lên làn da của anh.
Anh không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám lên tiếng, sợ sẽ kích thích đến thứ đồ phía sau. Mà ở ngoài cửa, Trì Vũ Hiền chỉ nghe được một chữ “cứu”, lập tức nóng ruột, anh ta đạp vào cửa hai lần, nhưng cửa lại không hề nhúc nhích chút nào, lo lắng không có thời gian đi tìm đồ vật mở cửa, bèn lui lại hai bước, xong đột nhiên đâm mạnh vào cửa.
Rầm! Rầm! Rầm!
“Lão Tề cậu sao rồi? Mau trả lời đi!”
Sắc mặt Tề Dực tái nhợt, cả người run rẩy mất khống chế, anh cảm giác móng vuốt của con thú kia bóp càng ngày càng chặt, hô hấp đã bắt đầu khó khăn, làn da trên cổ cũng vô cùng đau nhói, trong cơn đau nhói vô cùng anh mơ hồ cảm giác như có thứ gì đang trượt trên làn da xuống, ấm nóng và ngưa ngứa, giống như có côn trùng nhỏ đang bò.
Đó có thể là máu, có lẽ làn da đã bị xé toạc ra.
Dưới áp lực vì bị ngạt thở, Tề Dực không còn lo được cái gì, dùng sức ngửa đầu về phía sau, toàn bộ lưng giống cái cung cong vòng lên, hai tay liều mạng cào về phía sau, lại hoàn toàn không cào được gì, anh chẳng bắt trúng cái gì cả.
Anh dần rơi vào tuyệt vọng, mặt từ tái nhợt chuyển sang màu đỏ tím, trên móng tay móng chân cũng dần xuất hiện từng vệt bầm đen, ý thức cũng đang từ từ tiêu tan.
Giữa cơn mơ hồ, đột nhiên anh cảm giác được loại cảm giác này rất giống như đã từng trải qua, mới đây, chỉ tầm trong hai ngày nay.
Anh nhớ ra, đó là khuya ngày hôm trước, tại phòng nghỉ trực ban, lúc ấy anh giật mình tỉnh dậy, kết quả phát hiện mình mặc áo mùa thu vào, còn là mặc ngược.
Lần đó không phải bị cổ áo siết chặt cổ, mà là thật sự bị bóp cổ?
Thật không chịu được, vụ án còn chưa được phá, rõ ràng đã tìm được manh mối, Uông Tàng Phong......
Rầm!
Một tiếng động thật lớn vang lên, gọi ý thức của anh trở về, cổ của anh đột nhiên được thả lỏng, cơ thể của anh đã không còn chút sức lực nào, móng vuốt con kia vừa trượt xuống khỏi thân thể của anh liền xụi xuống trên mặt đất không tự chủ, Tề Dực cảm thấy tay chân đều tê dại, tê dại đến đau đớn.
“Đm!” Anh mơ hồ nghe được tiếng mắng chửi của Trì Vũ Hiền: “Cái thứ quái quỷ gì đây?! Đứng lại! Đừng chạy!”
Trì Vũ Hiền hình như đang đuổi theo thứ gì đó.
Lúc này Tề Dực mới khôi phục một chút sức lực, anh vặn mình uốn éo nằm nghiêng người trên mặt đất, hai tay che cổ, hai chân co lên, đầu gối chạm đến lồng ngực cuộn thành một cục, vừa nôn khan lại vừa ho khan, khiến máu hòa cùng nước bọt từ khóe miệng của anh chảy ra ngoài, nhớp nháp, kéo thành sợi, nước mắt cũng không tự chủ mà chảy xuống.
Tiếng bước chân truyền đến, Trì Vũ Hiền lo lắng cho Tề Dực, nên rất nhanh đã quay trở lại. Anh ta nhìn Tề Dực đang nằm dưới đất, vô cùng sợ hãi, ngồi xổm xuống nhìn anh, hoảng loạn hỏi: “Cậu bị tấn công bất ngờ à? Có bị thương nghiêm trọng không? Tôi chở cậu đi bệnh viện?”
Tề Dực không còn sức để trả lời, khó khăn huơ huơ tay, tiếp tục thở dốc.
Trì Vũ Hiền không biết nên làm gì, tay chân luống cuống vuốt lưng cho Tề Dực cho khí huyết anh lưu thông được dễ dàng hơn, vuốt một hồi, đột nhiên đứng dậy, lại mò mẫm chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói: “Tôi đi lấy cho cậu chén nước!”
Rất nhanh anh ta đã quay trở lại với chén nước trên tay, một cái tay quắp dưới nách Tề Dực, kéo anh lên, kéo đến bên giường để anh ngồi dựa vào đấy.
Tề Dực nhận chén nước trong tay Trì Vũ Hiền, uống xong nước lạnh, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng yết hầu vẫn đau đớn vô cùng, toàn thân tê dại không chút sức lực.
Uống xong một chén nước, Tề Dực mới hỏi với giọng khàn khàn: “Sao không bật đèn lên?”
“Đứt cầu dao.” Trì Vũ Hiền nghiến răng nghiến lợi: “Trận đấu đang đến hồi gay cấn bỗng nhiên đứt cầu dao, nhưng công tắc nguồn điện trong nhà lại không có vấn đề, mới đi xuống phòng phân phối điện kiểm tra, mới phát hiện quả nhiên là cái van bên kia bị nhảy, mân mê cả buổi cũng không sửa được, cứ đẩy lên thì nó rớt xuống, đẩy lên thì rớt xuống, mẹ nó!”
Hô hấp Tề Dực dần bình phục, sức lực cũng đã khôi phục được chút: “Anh vừa mới đi đến phòng phân phối điện?”
“Đúng vậy, đám người này đang chơi trò tình cảm giương đông kích tây, tôi vừa nhấc chân đi, những người này liền đến, còn làm loạn trong nhà, tôi vừa về đến thì phát hiện cửa phòng của cậu đóng, rõ ràng nói cậu không được đóng cửa rồi.”
Tề Dực không nghĩ sâu về vấn đề này, cái anh quan tâm bây giờ hơn là cái bóng ma kia: “Không phải tôi đóng, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Anh đuổi theo nó có phát hiện gì không?”
“Cái đó rốt cuộc là cái thứ quỷ gì vậy? Nhìn sơ qua không giống người, ngược lại giống khỉ hơn. Chạy rất nhanh, tôi đuổi tới thang máy phòng kết quả nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi nó đâu. Tôi sợ cậu ở bên này có vấn đề, mới tranh thủ thời gian quay về đây. Cậu đã đụng độ với nó hai lần, có phát hiện gì không? Cái thứ kia là khỉ sao?”
Tề Dực lắc đầu, giọng nói vẫn khàn khàn như cũ: “Có lẽ không phải là khỉ, nhưng tôi cũng không thấy rõ, lúc ngẩng đầu trên giường chỉ nhìn thoáng qua. Lúc ấy nó dính ở trên trần nhà, đầu vặn một trăm tám mươi độ, trên mặt và toàn thân đều là lông đen, chỉ nhìn thấy nó há miệng, thậm chí tôi còn nghi ngờ có khả năng nó không có mắt.”
“Cái gì?” Trì Vũ Hiền nghe anh miêu tả mà giật nảy mình: “Đầu vặn một trăm tám mươi độ? Không có mắt? Lão Tề, cậu đang nói đùa với tôi sao?”
Vốn dĩ anh ta đã vẽ cái hình thù của con quỷ kia ra trong đầu, nhưng sau khi nghe Tề Dực miêu tả về cái bóng quỷ dị như thế, anh ta lại có chút dao động.
Tề Dực không trả lời, anh cũng sợ giống như thế, cơ thể thỉnh thoảng vẫn còn run rẩy, bóng ma trong lòng không cách nào thoát ra được.
Làm pháp y nhiều năm như vậy, không phải anh chưa từng đối diện trực tiếp với nguy hiểm. Nhiều năm qua anh đã phá đủ loại án, chứng kiến rất nhiều chuyện điên rồ, cả những ác ma đội lốt người ác đến tận cùng, thậm chí còn phát hiện ở hiện trường có chôn đạn lửa tự chế dưới đất, cách cái chết còn gần hơn lần này, nhưng cũng không có cảm giác như lần này, khiến cho anh sợ hãi bất an, cảm giác bất lực sâu sắc.
Không còn đường chạy trốn, không có cách nào phản kháng, không thể giãy dụa, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận sinh mệnh mất đi từng chút một, khiến anh tuyệt vọng.