• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị hai chạy mau! Mặc Thời Đình biết chị tìm người giả mạo anh ta đăng ký kết hôn rồi, đang tự đi bắt chị kìa."



"Cái gì?!"



Cố Lê đang ngủ thì bị một cú điện thoại la hét của người anh em tốt làm cho tỉnh giấc, lập tức từ trên giường nhảy xuống.



Có trời đất chứng giám, cô không cố ý đắc tội với Mặc Thời Đình đâu, thật sự là đường cùng, bất đắc dĩ lắm mới phải trộm chứng minh của anh, kêu người ta giả mạo anh kết hôn.



Vốn dĩ tưởng rằng có thể lừa anh qua một thời gian rồi âm thầm làm đơn ly hôn, ai ngờ được, chưa được một ngày chuyện đã bị bại lộ, người đàn ông kia vậy mà lại giết tới cửa.



Nguy hiểm!



Cố Lê lập tức thu dọn hành lý, nhanh tay bỏ giấy đăng ký kết hôn vào một cái túi nhỏ, rồi bỏ chạy khỏi nhà ngay trong đêm.



Mới ra khỏi tiểu khu, liền thấy bị chặn ở phía trước đường, ánh đèn xe chiếu qua, khiến cô theo bản năng lấy tay che mắt lại.



Đúng lúc này, một đám vệ sĩ cao to vây quanh cô.



Ây, xem ra trốn không thoát rồi.



Cố Lê đứng tại chỗ, nhìn về phía cách đó không xa, một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe Rolls-Royce.



Anh rất cao, vai rộng chân dài, cả người đen ngầu, ánh đèn xe rọi vào trên người anh, càng làm nổi bật màu da trong suốt và rạng rỡ như ngọc thạch.



Không thể không nói, người đàn ông này cực kỳ anh tuấn, chỉ là đôi mắt anh thật lạnh khiếp người.



"Chào buổi tối, cậu Mặc, không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt rồi, lẽ nào đây chính là duyên phận trong truyền thuyết? Ha ha ha."



Tay hung không đánh mặt cười, cô gái nở nụ cười tươi, lộ ra tám cái răng đặc trưng.



Rất dễ thương, như một bé mèo ngọt ngào đáng yêu, nhưng không có con mèo nào dám cả gan làm loạn như cô, tính toán trên đầu anh.



Muốn chết!



Ánh mắt người đàn ông âm u dời khỏi gương mặt xinh đẹp của cô, không có một chút cảm xúc nói: "Ném cô ta xuống biển cho cá ăn."



"Vâng ạ."



Bọn vệ sĩ đồng loạt lên tiếng, cố gắng ôm lấy cô, bỏ vào trong bao bố.



Nghĩ tới chính mình sắp phải chết, Cố Lê vừa giãy dụa vừa la: "Cậu Mặc, tôi sai rồi. Anh muốn ly hôn thì ngày mai chúng ta sẽ ly hôn!"



"Ly hôn dù sao cũng tốt hơn mà, cậu Mặc…."



"Mặc Thời Đình, anh là thằng cháu chẳng ra gì, ông nội Mặc thích tôi như vậy, nếu như anh giết tôi, anh không sợ ông nội đau lòng sao?"







"Mặc Thời Đình, tôi là ân nhân cứu mạng của ông anh, tại sao anh có thể lấy oán trả ơn như vậy chứ."



Nghe thấy lời này của cô, động tác của vệ sĩ hơi dừng lại, cô nhân cơ hội liền thò đầu ra khỏi bao bố, híp mắt cười ngọt ngào với anh: "Cậu Mặc, anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi lần này được không?"



Nụ cười của cô gái vô cùng chói mắt, khiến cho Mặc Thời Đình có chút mất hồn.



Ý thức được mình bị quấy nhiễu, gương mặt tuấn tú của người đàn ông lập tức âm trầm, quay đầu đi.



Bọn cận vệ không dám trì hoãn, tiếp tục phủ kín bao tải lên người cô



Cố Lê cuống lên, la lớn: "Mặc Thời Đình, anh thiếu tôi một mạng đấy! Không có tôi, anh sẽ cô độc đến cuối đời…"



Mặc Thời Đình: "..."



Huyệt thái dương giật thình thịch, cuối cùng anh cũng dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt lớn híp lại liếc nhìn cô.



Cố Lê bị anh chằm chằm đến tê dại cả da đầu, như hận không thể lập tức chọc vào trong bao bố, mà lúc này vì khát vọng sống cô cười còn khó coi hơn khóc.



Vẻ mặt Mặc Thời Đình không chút cảm xúc, bờ môi mấp máy muốn nói gì đó, thì trợ lý đặc biệt Lục Dương vội vã báo: "Không xong rồi cậu chủ, ông cụ vừa bị trúng gió nhập viện."



Gì?!



—— . —— .



Bệnh viện Mặc thị.



Bởi vì ông cụ nhập viện nên toàn bộ tầng VIP đều được bao hết.



Lúc này cách xa phòng bệnh là tiếng ầm ĩ, cãi nhau mỗi người một ý của người nhà họ Mặc.



Căn cơ của nhà họ Mặc thâm sâu, đi qua một đời lại tích lũy thêm một đời, đến nay vẫn đang chiếm giữ hàng đầu trong tứ đại gia tộc ở Trung Quốc.



Ông cụ Mặc, tức là ông nội của Mặc Thời Đình – Mặc Thiệu Viễn càng hết sức quan trọng.



Trước khi Mặc Thời Đình tới, ông cụ đã thoát khỏi nguy hiểm.



Chỉ là, mặc dù đã cứu được mạng sống, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì bác sĩ nói ít nhất cũng phải tịnh dưỡng mấy năm, bởi vậy, trong lòng người gian mưu lại bắt đầu rục rịch, muốn nhân cơ hội này cướp đoạt vị trí tổng giám đốc của Mặc Thời Đình.



Còn không phải sao? Đây lập tức có người gây khó dễ với anh.



“Mọi người, điều thứ nhất trong gia pháp của nhà họ Mặc, nếu người thừa kế nắm quyền trước 30 tuổi thì trước tiên phải kết hôn, lúc này mặc dù Thời Đình là tổng giám đốc nhưng quyền hành vẫn nằm trong tay bác cả, chúng ta không tiện nói gì thêm. Mà bây giờ bác cả đã bị trúng gió, trong thời gian ngắn không thể nào xử lý chuyện tập đoàn được, nếu như Thời Đình tiếp tục nhậm chức tổng giám đốc là sai với gia pháp. Tôi đề nghị triệu tập đại hội cổ đông, bỏ phiếu bầu ra người thích hợp.”



Lên tiếng là chú của Mặc Thời Đình, Mặc Kiến Minh.



Qua nhiều năm, bọn họ vẫn luôn bị Mặc Thời Đình chèn ép, mãi mới chờ đến ngày này, ông ta dễ gì bỏ qua cơ hội để lật đổ Mặc Thời Đình?



Ông ta vừa mới nói xong, một người chú khác tên Mặc Kiến Vũ lập tức phụ họa: "Thời Đình đúng là có năng lực, nhưng chỉ mới 26 tuổi. Nếu trước 30 tuổi không kết hôn thì trách nhiệm lớn này không cần làm nữa. Mặc thị không thể không có chủ dù chỉ 1 ngày, chuyện cấp bách bây giờ chính là bỏ phiếu bầu lại."







Mặc Thời Đình đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi cuộc hôn nhân bất hạnh của bố mẹ mình, nên rất có thể cả đời này anh sẽ không kết hôn, mà chỉ cần bọn họ có cơ hội khống chế được Mặc thị, thì cho dù Mặc Thời Đình đủ 30 tuổi có tư cách nắm quyền, bọn họ cũng sẽ không sợ anh.



Dưới sự giựt dây của anh em Mặc Kiến Minh, những người khác cũng xôn xao nhìn thẳng vào Mặc Thời Đình.



"Đúng vậy, không được làm trái với gia pháp, nếu như Thời Đình đang làm, thì chúng ta cũng chỉ có thể để cậu ấy tạm thời từ chức."



"Thời Đình này, ngàn vạn lần đừng trách chú bác chúng ta không ủng hộ nó, tất cả mọi người đều là một phần của nhà họ Mặc, nó phải nghe theo thôi."



"Muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân mình vì sao không tìm bạn gái sớm hơn? Nó cũng không phải không biết, nguyên tắc của gia tộc chúng ta bao đời chính là như vậy."



“Nhưng mà thế sự khó lường, ai có thể nghĩ tới, ông cụ luôn khỏe mạnh lại đột nhiên bị trúng gió..."



...



Mặc Thời Đình ngồi ở trên ghế sofa, nhìn đám lão cáo già làm bộ làm tịch nói với nhau, anh gõ nhẹ trên tay vịn ghế sofa, ngước mắt hờ hững nói: "Nói đủ chưa?"



Ở đây vẫn còn phần lớn người có chút e ngại anh, thấy anh lên tiếng, họ không hẹn mà cùng lựa chọn im miệng.



Đôi mắt sắc bén của Mặc Thời Đình hơi tối sầm lại, đứng lên.



Trong không gian rộng lớn, hơi thở đế vương của người đàn ông từ lúc sinh ra đã có, khiến người khác bất giác cảm thấy khó thở.



Bọn họ theo bản năng quay đầu nhìn anh, thấy anh một tay để vào túi, ánh mắt rét lạnh đủ để đông chết một đám người: "Lục Dương!"



"Vâng!"



Lục Dương lập tức lên tiếng.



"Dẫn người vào."



"... Vâng ạ."



Lục Dương khom người lui ra.



Mấy phút sau, cửa được mở ra, một cô gái bước vào.



Cô có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, búi tóc trên đỉnh đầu, cả người tản ra hơi thở thanh xuân.



Cô gái này là ai?



Ánh mắt mọi người không có ý tốt đánh giá cô, xôn xao suy đoán thân phận cô.



Cố Lê không nghĩ trong phòng lại có nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút mơ hồ.



Cô bị Mặc Thời Đình nhốt ở trong xe, vốn muốn tìm cơ hội trốn, ai ngờ Lục Dương đột nhiên xuất hiện, dẫn cô tới chỗ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang