Tống Vân Khuyết cười nói.
Nhưng Cố Lê lại bình tĩnh: "Không có công không nhận lộc, tôi không thể lấy được."
"Hả?"
Tống Vân Khuyết không nghĩ cô sẽ từ chối, bất giác nhìn về phía ông cụ Mặc.
Ông cụ sờ râu bạc, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Lê Tử ngoan lắm, không lấy thì không lấy, để Vân Khuyết lái về đi."
Tống Vân Khuyết trợn to mắt: "Hả?"
Hoá ra hôm nay anh ta đến làm công cụ hình người?
Ông nội Mặc thật không có lập trường mà?
Trong lòng đang thầm nói thì đột nhiên giọng người đàn ông từ tính vang lên: "Để trong gara đi, không cần phải lái về."
Tống Vân Khuyết quay đầu lại, liền thấy Mặc Thời Đình một thân âu phục màu đen, lạnh lùng đi tới.
"Anh Tư!"
Cố Lê cũng theo tiếng gọi nhìn lại, tầm mắt vừa lúc chạm vào Mặc Thời Đình.
Cô tức giận liếc anh một cái, sau đó quay mặt đi, không thèm để ý anh.
"Ông nội."
Mặc Thời Đình sải bước đi qua, khom người chào ông nội một tiếng.
Sau đó, ánh mắt rơi vào áo thun trắng trên người Tống Vân Khuyết vừa được Cố Lê kí tên, không khỏi nhíu mày, mắt híp lại.
Sợ anh cướp áo của mình, Tống Vân Khuyết nhanh chóng vòng hai trên ngực, đổi chủ đề: "Anh Tư, hôm nay không phải anh rất bận sao? Sao bây giờ đã về rồi?"
Mặc Thời Đình lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, không nhanh không chậm nói: "Mới ném 18 triệu, nên muốn trở về thăm hỏi một chút."
Ngoại trừ Cố Lê, hai người kia đều hiểu anh đang đề cập đến cái gì, lập tức ăn ý không lên tiếng.
Nhưng bụng của Cố Lê lại không đúng lúc kêu lên "Ục ục", hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
"Ha ha..."
Cố Lê cảm thấy lúng túng, cười ngượng hai tiếng.
Ông cụ Mặc thuận thế nói: "Không còn sớm nữa, đi, đi ăn cơm thôi."
Ông nói xong, liền kéo Tống Vân Khuyết đang đứng bên cạnh đi.
Cố Lê định sải bước dài đuổi theo, ai ngờ, Mặc Thời Đình đứng ở đằng kia, vừa khéo chặn đường cô.
"Xin nhường đường."
Cô ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, nói với giọng điệu khó chịu.
Mặc Thời Đình không nhúc nhích.
Cố Lê đành duỗi tay đẩy anh, oán giận nói: "Bởi vì anh mà ngày hôm qua tôi không được ăn cơm tối, đã đói bụng 24 tiếng rồi, anh muốn cho tôi đói chết sao?"
Ngày hôm qua không có ăn cơm tối?
Ánh mắt Mặc Thời Đình lóe lên, trong lòng kinh ngạc.
Nhưng anh vẫn không tỏ vẻ quan tâm hay áy náy, chỉ quay người đi.
Nhìn bóng lưng anh cao lớn lạnh lùng, Cố Lê không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Đồ không có lương tâm, tôi ước anh sau này lấy người ngược đãi anh ngàn vạn lần, còn đối xử với con gái người ta như cặn bã mối tình đầu. Hừ!"
Lỗ tai Mặc Thời Đình rất thính, lúc nghe hết những ‘mong ước’ của cô vào tai, ánh mắt anh sâu thâm thuý.
Bốn người ngồi xung quanh bàn ăn dài.
Ông cụ ngồi ở ghế chủ vị, Mặc Thời Đình và Cố Lê ngồi một bên, Tống Vân Khuyết thì ngồi đối diện bọn họ.
Sau khi người giúp việc mang hết đồ ăn lên bàn, Tống Vân Khuyết liền bắt đầu chia thức ăn giúp Cố Lê…
"Chị Tư, đây là gà pha lê, cho chị cái đùi gà này."
"Chị Tư, còn đây là xương sườn cũng rất ngon, chị nếm thử đi."
" Chị Tư, chị muốn ăn cá không? Em gắp cho chị."
...
"Cảm ơn, tôi đủ rồi."
Mặc dù Cố Lê đói bụng, rất muốn ăn, nhưng đối mặt với sự nhiệt tình của cậu ta, vẫn thấy có chút không chống đỡ nổi.
"Không không, chị gầy quá, phải ăn nhiều một chút."
Tống Vân Khuyết nói xong, lại gắp cho cô miếng cá.
Cố Lê chối từ không được, đành vùi đầu ăn.
Cả quá trình ông cụ Mặc không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng của Mặc Thời Đình.
Nhưng Mặc Thời Đình vẫn ung dung thong thả dùng cơm, thoạt nhìn như không bị ảnh hưởng.
Thằng nhóc này là đàn ông sao?
Người khác xum xuê nịnh nọt vợ mình như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh?
Thật rầu quá đi!
Ông cụ thở dài, cảm thấy bữa ăn không còn ngon nữa.
Mà lúc này, đột nhiên Cố Lê kêu đau.