• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Thời Đình hoàn toàn không ngờ tới cô nói khóc liền khóc.



Ngây ngốc qua hai giây, mới phát hiện quả thật mình hơi dùng sức..



Anh vội vàng buông tay, kiên nhẫn an ủi cô: "Đừng khóc, đã xấu, mà còn khóc?"



Vốn không biết dỗ người, cách an ủi thế này lại giống như là đe dọa, Cố Lê càng ủy khuất.



Thấy nước mắt cô càng rơi càng nhiều, viền mắt ửng hồng, giống như không cầm nổi lòng, hai tay Mặc Thời Đình nâng khuôn mặt cô lên.



Cố Lê hít hít cái mũi, theo bản năng ngước mắt nhìn anh, phát hiện người đàn ông mặt lạnh này cuối cùng cũng có một chút dịu dàng.



Là cô hoa mắt sao?



Hay là...



Mới chớp mắt một cái, còn chưa kịp làm rõ suy nghĩ, đã thấy anh đã cúi đầu hôn cô.



Hôn...



Anh hôn cô?!!



Trong phút chốc cô gái trợn to mắt, lông mi cong vểnh không ngừng chớp, tim đập nhanh thình thình thịch, ở trong thang máy nghe vô cùng rõ ràng.



Cô không biết đáp lại thế nào, cũng quên mất mình phải đẩy anh ra, đến khi thang máy ‘tinh’ một tiếng vang lên, cắt ngang màn kiều diễm này.



Mặc Thời Đình không ngờ tới hôm nay mình không uống say, thế nào lại xung động hôn cô, ngơ ngác buông tay ra, lui về phía sau hai bước.



"Xin lỗi!"



Có lẽ là không tiếp thu được chuyện hoang đường mình vừa làm, anh không thèm nhìn cô một cái, thang máy vừa mở ra, liền quay đầu chạy đi.



Trong không gian chật hẹp, rất nhanh chỉ còn một mình Cố Lê.



Khuôn mặt nóng lên, cô ôm mặt, qua một hồi lâu mới từ từ buông ra.



Bọn họ vậy mà...







May đây là thang máy cá nhân, khoảng thời gian này không ai đi, bằng không bị người khác nhìn thấy, cô quả thật rất xấu hổ.



Nhưng anh Đình anh hôn cô?



Lẽ nào anh cũng thích mình?



Cố Lê sờ bờ môi còn lưu lại hơi thở của anh, cười khúc khích.



Trong lòng ngọt ngào, mấy ngày chịu thiệt đúng lúc này giống như biến thành không còn quan trọng nữa.



Anh Đình...



Mặc dù không có cách nào nói cho anh biết thân phận thật của cô, nhưng chỉ cần anh thích mình, cô chắc chắn có thể kéo dài cuộc hôn nhân này một năm, còn sau một năm...



Ánh mắt Cố Lê lóe sáng, chuyện tương lai để tương lai nói sau, quan tâm hiện tại là được rồi!



….



Sau khi ổn định lại cảm xúc, Cố Lê mới từ trong thang máy đi ra.



Dừng lại tầng này, chính là bãi đậu xe dưới hầm



Cô lần theo ký ức tìm vị trí Mặc Thời Đình đậu xe, nhưng mà, chỗ ấy lại hoàn toàn trống.



Không còn xe.



Không thấy người.



Tên Mặc Thời Đình này, cuối cùng lại bỏ cô mà chạy!



Cố Lê không dám tin tìm lại một lần nữa ở bãi đậu xe, trong lòng nguội lạnh, không nhịn được đứng ở bãi đậu xe mắng to...



"Mặc Thời Đình, anh là con rùa khốn khiếp!"



"Lần sau dám xuất hiện trước mặt bà, bà đây dùng kim đâm chết anh!"



"Mặc Thời Đình…"



"Khốn kiếp!!!"







Tức, thật tức chết cô!



Nào có ai như vậy chứ? Tên đàn ông cặn bã!



... ...



Lúc Daha tìm thấy Cố Lê, cô đang ngồi ở băng ghế đá gần bệnh viện Lục thị, đờ người nhìn bầu trời sáng chói.



"Chị hai, chị sao vậy?"



Daha vội vàng tấp xe vào lề, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống.



Cố Lê u oán liếc mắt nhìn cậu một cái, chẹp miệng: "Daha, tôi bị Mặc Thời Đình khi dễ."



"Cái gì? Tên khốn kia lại đánh chị? Em đi tìm anh ta tính sổ."



Daha căm phẫn nói xong, lập tức đứng lên.



Cố Lê kéo cậu, nghiêm túc nói: "Anh ta hôn tôi."



"Hả?"



Daha ngây ngốc, sau đó cười đến hèn mọn : " Ôi, nụ hôn đầu của chị hai em cuối cùng cũng dâng đi rồi!"



"Đi chết đi!"



Cố Lê tức giận đạp cậu một cái.



Daha nhịn cười, quan tâm cô: "Vậy sao chị còn dáng vẻ rầu rĩ không vui? Không phải chị luôn thích anh ta sao?"



"Không, tôi không thích anh ta nữa!"



Cố Lê khẽ cắn răng, tức giận nói : "Ai lại đi thích cái người sau khi hôn người ta, rồi bỏ người ta như vậy chứ? Tên khốn Mặc Thời Đình này, xem tôi về trừng trị anh ta như thế nào!"



Vừa dứt lời, liền có điện thoại gọi tới.



Cầm điện thoại di động lên, cô không khỏi kinh ngạc, là đạo diễn Dương chương trình " một nghìn mỹ nữ nổi tiếng" gọi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK