• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Thời Đình che dù, lạnh lùng nói: "Mở cửa ra."



"Vâng ạ."



Dung Hồ lập tức nghe theo.



Một người vệ sĩ khác cũng cung kính tiến lên, cầm dù trong tay Mặc Thời Đình.



Cửa lớn Từ Đường vừa mở ra, Mặc Thời Đình liền nhanh chân đi vào.



Bọn vệ sĩ quay lại chỗ cũ.



Dung Hồ nhìn mưa rơi dần dần nhỏ lại, không khỏi nghiêm túc suy nghĩ, cậu chủ anh ta rốt cuộc cũng biết đau lòng rồi à?



...



Dưới ánh đèn sáng choang trong Từ Đường rộng lớn, Mặc Thời Đình đi vào, liền nhìn thấy hình ảnh cô gái quỳ gối trước bàn thờ.



Hình như cô đang đắm chìm trong trong thế giới của mình, cho dù bên ngoài sấm sét ầm ầm, cũng không hề ảnh hưởng đến cô.



Lẽ nào, cô không sợ sét đánh?



Đúng vậy, cô không phải là Đường Đường...



Đôi mắt Mặc Thời Đình nhíu lại, thoáng qua vẻ cô đơn.



Một tay bỏ vào túi đi tới, anh đứng sau lưng cô, từ trên cao nhìn xuống, mở miệng nói: "Đứng dậy."



"..."



Cô gái không để ý đến anh.



Biết rõ cô đang rất giận anh, sắc mặt Mặc Thời Đình cũng không dễ nhìn, nhưng vẫn nhẫn nại tiếp tục: “Được rồi, không phạt cô nữa , mau đứng dậy đi."



"..."







Vẫn không nhúc nhích.



Mặc Thời Đình thấy thế, không thể làm gì khác là gọi tên cô: "Cố Lê!"



Dứt lời, đưa tay vỗ bả vai cô.



Ai ngờ chỉ đụng nhẹ một chút, cơ thể cô gái đột nhiên lệch đi, ngã vào trong nệm tròn.



Mặc Thời Đình: "..." .



Khá lắm, quỳ mà còn có thể ngủ?



Vốn định lay tỉnh cô, thế nhưng lúc này, lại một tiếng sấm sét vang lên, anh chợt thay đổi chủ ý, ôm ngang người lên.



May là trời thương, dọc đường trở về, chỉ có sấm chớp thỉnh thoảng phát sáng, mưa cũng đã ngừng.



Ôm cô trở về phòng, Mặc Thời Đình nhìn giường lớn rộng hai mét của mình, lại nhìn ghế sofa bằng da thật ở cách đó không xa, rồi lại nhìn bộ dạng ngủ say trong lồng ngực, cuối cùng quyết định để cho cô ngủ trên ghế sofa.



...



Sáng sớm hôm sau, Cố Lê đưa tay đánh vào cái lưng mỏi, vừa ngáp, vừa mở mắt ra.



Thấy chỗ mình đang ở không phải là Từ Đường, cô không khỏi có chút mơ hồ, theo bản năng nhìn xung quanh.



Chỉ chốc lát sau, tầm mắt của cô dừng ở trên người đàn ông đang ngủ trên giường lớn.



Hoá ra, đây là phòng của anh ta?



Tối hôm qua, là anh ta ôm mình về?



Coi như anh ta còn có chút lương tâm.



Có điều, chuyện nào ra chuyện đó, anh ta không phân tốt xấu đã phạt quỳ mình, mình mới không tha thứ cho anh ta.







Hơn nữa, giường lớn như vậy, cũng không thèm để cho cô ngủ, làm hại cô nhức eo đau lưng, chân cũng tê rần.



Cố Lê vừa lầm bầm vừa đỡ eo đứng lên.



Bước nhẹ tới trước giường anh, cô cúi đầu nhìn anh.



Người đàn ông ngủ rất say, không bị đánh thức.



Con ngươi Cố Lê chuyển động, ngồi chồm hỗm, hai tay nâng cằm, thưởng thức gương mặt vàng đẹp trai của anh.



Đây là lần thứ hai cô nhìn Mặc Thời Đình ngủ, không thể không cảm thán, lúc anh ngủ so với bình thường nhìn còn vui tai vui mắt hơn.



Đặc biệt là lông mi dày cong, giống như bàn chải nhỏ, thật muốn chơi một chút.



Nhưng lỡ như đánh thức anh ta...



Được rồi được rồi, cô không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn, phải làm chuyện chính sự quan trọng.



Chính sự gì à, ha ha ha, đương nhiên là vẽ hai con rùa trên mặt anh ta rồi, sau đó chụp ảnh, để một ngày nào có thể uy hiếp anh ta.



Cô gái vui vẻ hơi nhếch môi lên, lấy son môi từ bên trong balo nhỏ mang theo bên cạnh.



Đang chuẩn bị hướng tay vẽ trên gương mặt tuấn tú, thì đáng tiếc còn chưa kịp vẽ, tay đã bị anh nắm lại.



"A….”



Cố Lê la lên, cả người trong nháy mắt bị kéo qua, hoàn mỹ đập vào người anh.



Đột nhiên không kịp chuẩn bị, bốn mắt nhìn nhau.



Lần này xong đời rồi!



Nội tâm cô gái gào thét.



Mặc Thời Đình nhìn thoáng qua son môi trong tay cô, lông mày cau lại : "Cô định làm gì tôi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK