• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tông vừa đi vừa xoa ấn đường đau ê ẩm: "Mới ra khỏi phòng phẩu thuật, chuẩn bị về nhà."



"Vậy thì tốt! Cậu tiện đường đi đến quán bar, đưa một cô gái về khách sạn giúp tôi."



Lục Tông: "Đưa người phụ nữ về khách sạn? Cái gì vậy?"



Mặc Thời Đình hùa theo trả lời: "Cậu đến rồi biết."



Vừa dứt lời, liền cúp điện thoại



Lục Tông: "? ? ?"



...



Trở lại Lam Thiên Bích Hải, đã là nửa đêm.



Mặc Thời Đình ôm Cố Lê lên lầu, do dự một chút, cuối cùng vẫn là đặt cô trên giường mình.



Giúp cô cởi giày, đắp chăn, rồi chuẩn bị rời đi, thì ngón tay bị cô nắm chặt.



"Anh Đình..."



Giọng cô gái mơ mơ màng màng mang theo một ma lực ngây thơ.



Trong lòng Mặc Thời Đình khẽ động, nghiêng mặt nhìn cô, thấy hai mắt cô nhắm chặt lại, như vừa rồi chỉ là một câu nói mê.



Định kéo tay xuống, lúc này cô gái đột nhiên mở mắt ra.



Đôi mắt hạnh mọng nước mê ly, giống như chứa đầy ngôi sao trên trời.



"Tỉnh rồi?"



Thấy cô vẫn siết chặt ngón tay của anh, Mặc Thời Đình không định đi nữa, ngồi xuống mép giường.



"Chưa có tỉnh mà, chưa có tỉnh mà."



Cô gái lắc đầu, giọng nói làm nũng ngọt ngào nhu hòa, không giống với ngày thường hoạt bát đáng yêu, nhưng vẫn khiến cho lòng người vui vẻ.



Khóe môi Mặc Thời Đình hơi nhếch lên, ánh mắt thâm thúy dịu dàng chính anh cũng không nhận ra: "Không tỉnh ngủ? Vậy ngủ tiếp đi?"



"Không, em muốn anh Đình nói chuyện với em. Muốn, muốn."







Cô gái kiên trì.



Rõ ràng đã quá say, nhưng cái dáng vẻ nhỏ nhắn nghiêm túc lại trông có chút buồn cười.



Lúc này, đột nhiên Mặc Thời Đình nghĩ đến cú điện thoại lúc nãy, đôi mắt híp lại, xẹt qua mấy phần nguy hiểm: "Được, vậy thì nói chuyện với em. Tôi hỏi em đáp, thế nào?"



"Được được."



Cố Lê hưng phấn gật đầu: "Mạo hiểm nói thật, tôi thích."



Giọng Mặc Thời Đình âm trầm bắt đầu thăm dò: "Bá tước Allen là ai?"



Cô gái kinh ngạc : "Bá tước Allen? Tôi không quen biết nha."



"Thật sự không biết?"



Mặc Thời Đình không tin.



Cố Lê cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó vẫn lắc đầu.



Mặc Thời Đình: "..."



"Anh Đình, anh ta là ai nhỉ? Vì sao anh hỏi tôi vấn đề này?"



Lông mi Cố Lê vểnh lên chớp một cái, mắt to tràn ngập vẻ nghi hoặc và tò mò.



Mặc Thời Đình có chút bất đắc dĩ: "Hiện tại là tôi hỏi em đáp!"



"Oh."



Cô gái chu mỏ, không nói.



Mặc Thời Đình nhướn mày, lại hỏi: "Em gieo họa cho bao nhiêu con cá rồi?"



"Tôi không phải dân chài, tôi không bắt cá."



"Em nói mình là hải vương."



"Không, tôi không phải hải vương, tôi là tiểu tiên nữ băng thanh ngọc khiết, anh nhất định phải tin tôi."



Mặc Thời Đình: "..."



Con nhóc này, giả say sao?







Như thế nào cái gì cũng không nói ra?



Lẽ nào là giả vờ?



Mặc Thời Đình nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.



Cố Lê bị anh nhìn đến tê cả da đầu, tay che giấu trong chăn nắm chặt.



Không thể nào? Không thể nào?



Kỹ thuật diễn của cô tốt như vậy, sao có thể bị lộ?



Cô rõ ràng biểu hiện rất hoàn mỹ.



A a a...



"Không biết bơi?"



Người đàn ông đột nhiên hỏi.



Cố Lê dù muốn hay không vẫn trả lời: "Không "



"Có người theo đuổi không?"



"Không có."



"Có say không?”



"Không."



Vừa nói xong, lập tức kịp phản ứng lại.



Đm, bị lừa rồi!



Tiểu Lê Tử âm thầm bóp cổ tay, lúc này, Mặc Thời Đình đã đứng lên, hai tay bỏ vào túi, lạnh lùng liếc nhìn cô : “Nếu không có say, thì đứng lên cho tôi."



"..."



Cố Lê giả chết.



Ánh mắt Mặc Thời Đình lóe lên một tia u ám, nói với giọng điệu đùa bỡn: "Không ngồi dậy, tôi liền hôn em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang