Phía sau chính là tường, cô không thể lui được nữa, đành cầm khăn mặt lau tóc che ở trước ngực, ngẩng đầu trừng anh: "Anh... muốn làm gì?"
Có lẽ bởi vì quá khẩn trương, giọng nói cô có hơi chút run sợ, nhưng rơi vào trong tai Mặc Thời Đình, lại như có thêm ý vị.
Mặc Thời Đình chặn cô ở trên tường, cụp mắt nhìn cô.
Tầm mắt rơi vào đôi môi hồng đầy đặn của cô, trong đầu mơ hồ hiện lên tình cảnh hôn cô ở trong thang máy vào buổi trưa.
Vốn dĩ lúc đó tưởng rằng bản thân mình bị ma quỷ ám, không ngờ vào đúng lúc này anh lại cũng có ý nghĩ giống như vậy.
Con nhóc này, có phải đã hạ thuốc anh rồi hay không? Vì sao mỗi lần thấy cô, anh luôn không có suy nghĩ thuần khiết?
Có lẽ, anh cũng giống như những người đàn ông khác…
Mặc Thời Đình nheo mắt lại, trong mắt thoáng một suy nghĩ.
Cố Lê thấy anh nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt sâu không lường được, không khỏi có chút sợ hãi.
Anh muốn làm gì?
Cô chỉ là nhất thời không nhịn nổi cơn tức, mới cố ý mắng anh kỹ thuật hôn không tốt, anh hẳn là không ghi hận đến mức muốn giết cô cho hả giận đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Cố Lê hơi di chuyển cơ thể, kéo ra nụ cười: "Đã trễ thế này mà cậu Đình còn đích thân tới nhà tiểu nữ, không biết có chuyện gì không? Anh có muốn uống nước không, thả tôi ra, tôi lấy cho anh nha?"
Cô gái vừa nói vừa vẩy mái tóc ướt.
Giọt nước trên sợi tóc theo động tác của cô bắn thẳng vào mặt Mặc Thời Đình, còn có một giọt, bay vào trong mắt anh.
Mặc Thời Đình chớp mắt một cái, thoạt nhìn như cô gái nhỏ tính kế muốn chạy, khóe môi anh hơi nhếch lên, duỗi bàn tay kéo cô vào trong ngực mình.
Cô gái ăn mặc váy may ô sợi tơ tằm, vải lành lạnh trơn bóng, sờ tới sờ lui cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lại thêm cô vừa mới tắm xong, toàn thân tản ra mùi thơm dễ ngửi, Mặc Thời Đình ôm cô, trong lúc nhất thời không nỡ buông tay.
Nhận ra bàn lớn tay anh khoát lên hông mình bắt đầu rục rịch, tim Cố Lê đập nhanh đến mức muốn vọt tới cổ họng.
Đang định đẩy tay anh ra, thì nghe thấy anh tức giận hỏi: "Kỹ thuật hôn của tôi rất kém? Hửm?"
Chữ ‘hửm’ còn cố ý kéo dài ra, khiến tim Cố Lê nhảy loạn.
Quả nhiên, mình đã tự dẫm đuôi anh ta tìm đường chết mà!
Cô cắn môi, con ngươi chuyện động qua lại, chân chó[1] nói: "Đó là tôi nói hưu nói vượn, cậu Mặc anh đại nhân đại lượng, chắc sẽ không so đo với tôi đâu đúng không?”
[1] ( chân chó : ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, nghĩa tương tự với “nịnh hót; nịnh bợ”)
"Hừ!"
Mặc Thời Đình hừ lạnh.
Cố Lê cuống lên: "Vậy anh muốn như thế nào?"
"Cô nói xem?"
"Được rồi, muốn chém giết muốn róc thịt gì thì tùy anh."
Nói xong, cô nhắm mắt lại, bộ dạng không sợ chết.
Mặc Thời Đình thấy thế, không nói gì nữa.
Nhưng khi thấy lông mi cô rung động, không che giấu nổi vẻ căng thẳng, đáy mắt anh tức thì thêm một ý nghĩ không rõ ràng.
Anh rút khăn mặt trong tay cô, thô lỗ phủ lên đầu cô.
"Thay đồ khác, xấu hổ chết đi được!"
Vừa dứt lời ghét bỏ, anh nhanh chóng đẩy người ra.
Cố Lê: "..."
Qua ải rồi? ? ?
Thấy anh đã xoay người đi về phía sofa, Cố Lê giật mình một cái, lập tức chạy vào phòng đóng cửa cái ‘rầm’.
“Phù!”
Dựa lưng vào ván cửa thở phào.
Bây giờ tim cô vẫn còn đập loạn, cô cúi đầu, liếc nhìn cái váy may ô[2], không nhịn được thầm nghĩ, có khăn mặt che ngực, chắc anh ta sẽ không nhìn thấy gì nhỉ?
[2] dạng như áo ba lỗ vậy.
Nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh hai người ôm nhau tiếp xúc thân mật vừa rồi, khuôn mặt nhỏ lại không kiềm được bắt đầu nóng lên.
...
Sau mười lăm phút, Cố Lê mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng.
Lúc này, tóc cũng đã sấy khô.
Mặc Thời Đình không có rời đi, vẫn an vị ở trên ghế sofa, hai chân tao nhã bắt chéo.