• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cốc cốc cốc…."



"Mợ chủ?"



"Mợ chủ, tôi là thím Lương, mợ đã tỉnh chưa?"



Mười giờ rưỡi, thím Lương ở bên ngoài gõ cửa.



Lúc này, Cố Lê đã nằm liệt đúng hai giờ.



Vừa nghe tiếng thím Lương, cô liền kích động giống như được gặp người thân trong gia đình: "Thím Lương, cứu cháu..."



….



Tập đoàn Mặc thị.



Bên trong căn phòng tổng giám đốc, Mặc Thời Đình ngồi ở trước bàn làm việc lớn, nghe Lục Dương báo cáo công việc.



Điện thoại di động trên bàn đột nhiên "Ting" một tiếng.



Mặc Thời Đình liền nhìn, là cửa hàng siêu xe Soái Hạm gửi tin nhắn tới: "Chào cậu Mặc, sáng nay vào lúc 10 giờ 20 phút cậu Tống Vân Khuyết đã đến và lấy danh nghĩa của ngài mua một chiếc xe Ferrari phiên bản giới hạn toàn cầu, giá trị 18 triệu nhân dân tệ. Phí này đã ghi vào thẻ đen của ngài có số đuôi là 8818..."



Đọc tin nhắn ngắn này, Mặc Thời Đình có chút mơ hồ.



Lại xem nhiều lần nữa, mới tin chắc mình không đọc nhầm, Tống Vân Khuyết thật sự đã lấy 18 triệu...



Cái tên này, chán sống rồi? !



Mặc Thời Đình trầm mặt, gọi vào số của Tống Vân Khuyết.







Cùng lúc đó, Tống Vân Khuyết đang lái xe mới, hào hứng đi về phía nhà cũ nhà họ Mặc.



Thấy điện thoại Mặc Thời Đình gọi đến, cậu ta vui cười hớn hở ấn nghe: "Hello, anh tư. Anh nhận được tin nhắn của cửa hàng siêu xe gửi tới chưa? Em vừa mua xe mới cho chị tư, đang lái đến nhà cũ đưa cho chị ấy đây."



Sau khi nghe cậu ta nói, Mặc Thời Đình nhíu lông mày hỏi: “Ông cụ kêu cậu mua?"



"Đúng vậy nha, ông nói tính cho anh."



"Biết rồi."



Mặc Thời Đình cúp điện thoại.



Ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Dương đang chuẩn bị báo cáo công việc tiếp: "Chuẩn bị xe, về nhà cũ một chuyến."



Lục Dương: "? ? Vâng!"



...



Bên kia, Cố Lê rất vui mừng, người vừa cứu cô ra khỏi chăn, chính là thím Lương vô cùng quen thuộc.



Ở trước mặt thím Lương cô không sợ mất mặt.



Nhưng khi nhìn thấy hai con rùa vẽ trên mặt cô, trông buồn cười, thím Lương vẫn không nhịn được bật cười.



Cố Lê bưng mặt, làm nũng: "Thím Lương, người ta sắp tức chết rồi, thím còn cười?"



"Được rồi, tôi không cười nữa. Mặc kệ mợ chủ như thế nào, ở trong lòng thím Lương, vẫn là xinh đẹp nhất."



Thím Lương nhìn cô với đôi mắt đầy từ ái.







Vừa nghe bà khen mình xinh đẹp, Cố Lê có chút kiêu ngạo hừ một tiếng: “Mặc Thời Đình đúng là mắt mù, không nhìn thấy bổn tiểu thư xinh đẹp, hừ hừ."



"Haha..."



Thím Lương bị chọc cười, đưa hai túi quần áo lớn cho cô : "Đây là quần áo mới mua. Mợ chủ đi rửa mặt trước đi. Lát nữa lên nhà chính, ăn cơm trưa cùng với ông chủ."



"Vâng, cảm ơn thím Lương."



Cố Lê vừa nói, vừa cầm lấy túi.



Sau mười lăm phút, tinh thần cô thoải mái, cùng thím Lương đi tới nhà chính.



Mặc Thiệu Viễn đang uống trà, vừa thấy Cố Lê xuất hiện, lập tức vẫy tay với cô: "Tiểu Lê Tử, mau tới đây ngồi."



"Ông nội…."



Mặt Cố Lê hớn hở đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.



Ông cụ không biết tối hôm qua cụ thể là xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng cô và Mặc Thời Đình thật sự tiến triển nhanh, không khỏi trêu ghẹo: "Tiểu Lê Tử nha, cháu nhanh như vậy đã thu phục được tên nhóc Mặc Thời Đình kia rồi? Ông nội thật tự hào về cháu!"



Vừa nhắc tới Mặc Thời Đình, Cố Lê liền tức giận đến nghiến răng, nhưng cô cũng không muốn mách lẻo ở trước mặt ông cụ, vì thế cười tủm tỉm nói: "Ông nội, cách mạng còn chưa thành công, Tiểu Lê Tử tôi vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn."



"Ha ha..."



Ông cụ thoải mái cười to : "Ông nội ủng hộ cháu!"



"Cảm ơn ông nội."



Cố Lê nở nụ cười với ông, hỏi tiếp : "Nhưng mà, có một chuyện cháu không rõ, Trong gia quy nhà họ Mặc có điều 101, người nhà họ Mặc không được làm công việc liên quan đến giới giải trí, là sao vậy ạ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK