• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Thời Đình cụp mắt nhìn cô : "Phẩu thuật cũng phải mấy giờ nữa, ở đó cũng chỉ có đợi."



"Nhưng mà..."



Cố Lê còn muốn nói gì, nhưng bị người đàn ông trừng mắt: "Còn nói nhảm nữa, tôi ném cô đó."



Cố Lê: "..."



Chỉ chốc lát sau, cửa thang máy mở ra, Mặc Thời Đình ôm cô, sải bước lớn ra ngoài, đi thẳng vào phòng Lục Tông, rồi anh để cô xuống ghế sofa.



"Bác sĩ Lục đang làm phẫu thuật cho bà cụ, anh dẫn tôi vào phòng anh ta làm gì?"



Cố Lê khó hiểu.



Mặc Thời Đình lạnh giọng nói: "Thoa thuốc."



Dứt lời, anh liền xoay đi tới trước dãy ngăn tủ.



Thấy anh quen thuộc lấy ra một hộp thuốc, Cố Lê thầm nghĩ, anh vậy là không ít lần tới chỗ này thoa thuốc? Anh thường xuyên bị thương sao?



Đang ngẩn ngơ, người đàn ông đã đi tới trước mặt cô.



Cố Lê rất tự giác đưa tay đón hộp thuốc, ai ngờ anh lại để sang một bên, rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.



Lông mi Cố Lê cuộn vểnh lên chớp chớp, kinh ngạc nhìn anh: "Không phải anh định đích thân thoa thuốc cho tôi đấy chứ?"



Mặc Thời Đình nhíu mày hỏi ngược lại: "Không được?”



"Được! Đương nhiên là được! Tôi chỉ là cảm thấy thụ sủng nhược kinh, ha ha."



Cố Lê cười gượng.







Mặc Thời Đình nhếch môi: "Đừng cười, quá xấu hổ."



"Hừ!"



Cô hờn dỗi, dứt khoát thay đổi tư thế ngồi, không một chút ngại ngùng đưa hai cái chân ra, ngang ngược đặt trên đùi anh.



Mặc Thời Đình: "..."



"Đưa ra!"



"Không phải anh muốn thoa thuốc cho tôi sao? Như vậy dễ thoa hơn."



Cố Lê nói xong, ngoẹo cổ nghịch ngợm chớp mắt với anh: "Cám ơn anh nha, Anh Đình."



Giọng cô gái mềm mại nhu hòa vui tươi, mang theo một ma lực khiến người ta vui vẻ, Mặc Thời Đình cũng bất giác mỉm cười theo cô.



Mở hộp thuốc ra, bên trong không thiếu một loại thuốc nào, anh rất nhanh đã tìm ra thuốc mỡ trị phỏng bôi lên cho cô.



Xúc cảm lạnh lẽo thấm vào da, nhanh chóng tiêu trừ đi những khó chịu và đau đớn trước đó.



Cố Lê mím môi nhìn về anh.



Giữa lông mày tinh xảo của người đàn ông hiện ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, làm trong lòng cô khẽ động, không kìm lòng định duỗi tay sờ mặt anh.



Mà Mặc Thời Đình giống như có cảm ứng, đột nhiên quay đầu nhìn cô.



Bốn mắt nhìn nhau, Cố Lê giật mình, vội vàng thu tay đang ở giữa không trung về.



May là kịp thời phanh lại, bằng không, bị nắm tay lại nói cô có ý đồ bất chính với anh, thì thật mất thể diện.



Mặc Thời Đình nhíu mày : "Cô định làm gì?"



"Không có làm gì."







Cố Lê cười đến vô cùng xán lạn : "Tôi đập muỗi mà."



Mặc Thời Đình bình tĩnh nhìn cô, cười như không cười, trào phúng nói: "Dùng một tay đập muỗi, cô cũng lợi hại thật."



Cố Lê: "..."



Lăn qua lăn lại thật lâu, cuối cùng Mặc Thời Đình cũng bôi xong thuốc cho Cố Lê.



May mà bị thương không nghiêm trọng, bằng không, để lâu không xử lý như vậy, tám chín phần mười sẽ để lại sẹo.



Hai người quay về, phẫu thuật cho bà cụ vẫn chưa xong.



Chỉ là ở cửa phòng phẫu thuật đã thêm mấy người, trong đó có Tống Vân Khuyết.



Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, Tống Vân Khuyết lập tức đi lên chào: "Anh Tư, chị Tư."



Thấy trên đùi Cố Lê quấn băng gạc, cậu ta quan tâm hỏi: “Chị Tư, chân chị bị gì vậy? Không sao chứ?"



Cố Lê khẽ mỉm cười nói: "Không có gì đáng ngại, cảm ơn cậu đã quan tâm."



Nụ cười cô rơi vào trong mắt vợ chồng Tống Học Minh, cảm thấy vô cùng chướng mắt.



Nhưng lần này, bọn họ đã có kinh nghiệm, không dám làm mặt cứng rắn với Mặc Thời Đình.



Nửa giờ sau, cuối cùng phẫu thuật cũng kết thúc.



Cửa lớn mở ra, Lục Tông mặc áo blouse, dẫn đầu đi ra.



Mọi người thấy thế, nhanh chóng đi qua.



Anh ta kéo khẩu trang xuống, nhìn Mặc Thời Đình, nói: "Bà cụ đã được cứu về rồi, lần này may mà có em dâu làm cấp cứu cho bà cụ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK