Thấy anh vẫn không để ý mình, Cố Lê dựa vào anh, hai móng vuốt nhỏ khoát lên cánh tay anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt cánh tay của anh, lấy lòng nói: "Đồng ý với đi mà."
Chữ "mà" cuối cùng kéo dài uyển chuyển, lấy lòng Mặc Thời Đình.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, nói: "Không được."
"Vì sao?"
"Cô ta làm tổn hại là danh dự của tôi, em phải biết, đắc tội với tôi sẽ không có kết quả tốt."
Mặc Thời Đình nói xong, liếc xéo cô một cái.
Cố Lê bĩu môi, hoá ra là anh đang giết gà dọa khỉ, cố ý làm cho cô xem.
Nhưng cô không sợ anh đâu: "Đương nhiên tôi biết rõ anh có thù tất báo, nhưng chỉ để cô ta ra khỏi giới giải trí ,vậy quá tiện nghi cho cô ta rồi. Cho nên, tôi đã suy nghĩ cách xử lý giúp anh, mà anh không cảm kích, vậy thì thôi."
Dứt lời, cô buông hai móng vuốt nhỏ khỏi cánh tay anh.
Mặc Thời Đình thấy thế, ánh mắt sâu hơn mấy phần: "Em dự định xử lý thế nào?"
Cố Lê không chịu nói: "Chẳng phải sau này anh sẽ biết sao?"
Mặc Thời Đình khẽ hừ một tiếng: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Vậy tôi sẽ quấn lấy anh, quấn đến khi anh đồng ý mới thôi."
Mặc Thời Đình: "..."
….
Bên kia, sau khi Khâu Du Tâm mắng Cố Lê xong, liền gọi điện cho Thẩm Vân Tư ở nước M xa xôi, nhờ cô ta giúp đỡ: "Vân Tư, giúp mình với, cậu và cậu Mặc quan hệ tốt như vậy, nhất định sẽ có biện pháp cứu mình mà."
Vẻ mặt Thẩm Vân Tư không vui.
Ngu ngốc chạy đi đắc tội với Mặc Thời Đình cuối cùng tìm đường chết, bây giờ còn muốn cầu xin cô ta giúp đỡ, nghĩ đẹp thật.
Cô ta và Mặc Thời Đình thực ra không quen thân, nói chuyện còn không nhiều, thì sao có thể giúp được Khâu Du Tâm?
"Vân Tư, cậu có nghe mình nói không?"
Thấy Thẩm Vân Tư không lên tiếng, Khâu Du Tâm gấp gáp gọi cô ta.
"Đây đây."
Thẩm Vân Tư lấy lại tinh thần, ôn nhu an ủi: "Cậu đừng lo quá, chuyện này cứ giao cho mình, mình sẽ đi nói giúp cậu, có gì sẽ báo cậu biết."
Chuyện đến nước này, việc duy nhất cô ta có thể làm là ổn định Khâu Du Tâm trước, kéo dài tầm vài ngày, sau đó lấy lí do từ chối khéo.
"Vâng, cám ơn cậu, Vân Tư."
Khâu Du Tâm cảm kích nói.
Cô ta biết Thẩm Vân Tư nhất định sẽ giúp mình, dù sao qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Thẩm Vân Tư đối với cô ta thật lòng thật dạ.
Sau khi cúp điện thoại, người đại diện chị Trang liền hỏi: "Thế nào thế nào? Cô Thẩm sẽ giúp cô chứ?"
Khâu Du Tâm tự tin trả lời: "Đương nhiên, tôi gặp chuyện, chắc chắn Vân Tư sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chị yên tâm đi, không lâu nữa, Mặc Thời Đình sẽ giải trừ phong sát tôi thôi."
"Vậy thì tốt quá."
Trợ lý Tiểu Lệ ở bên cạnh nghe vậy, nhảy nhót vỗ tay: "Nếu như cậu Mặc giải trừ phong sát, vậy Cố Lê sẽ bị vả mặt bốp bốp bốp."
"Ha ha!"
Khâu Du Tâm cười lạnh: "Cô ta chỉ là kẻ thứ ba, tu hú chiếm tổ chim khách, sao có thể đánh đồng với Vân Tư được? Chờ xem đi, kẻ thứ ba nhất định sẽ không có kết quả tốt."
"Đúng đấy, em ghét nhất là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác."
Trợ lý tức hận.
Nhưng người đại diện chị Trang lại cau mày, không vui.
Sau hai giờ, công ty thông báo khôi phục tất cả hoạt động của Khâu Du Tâm, đồng thời không quên cảnh cáo cô ta, sau này không được phép trêu chọc Cố Lê.
Khâu Du Tâm đồng ý, quay đầu khoe khoang với người đại diện và trợ lý: "Xem đi, Vân Tư nhà tôi đối với Mặc Thời Đình rất quan trọng mà, Viên Lê Khó Ngửi kia tính là gì?"
Người đại diện và trợ lý gật đầu tán đồng.
Khâu Du Tâm không nhịn được liền gọi quốc tế đường dài cho Thẩm Vân Tư.
Nhưng lúc này, Thẩm Vân Tư không nghe, chê cô ta phiền.
Cũng may Khâu Du Tâm không tiếp tục gọi.
Một lát sau, Thẩm Vân Tư nhìn thấy WeChat: "Vân Tư, cám ơn cậu, cậu Mặc đã giải trừ phong sát mình rồi, mình biết cậu có thể giúp được mình mà."
Mặc Thời Đình giải trừ phong sát rồi?
Xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Thẩm Vân Tư lóe lên, xuất hiện vài tia nghi hoặc.
Nhìn chăm chú điện thoại di động một lát, cô ta trả lời: "Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, tiếp tục cố lên nha!"