Mặc Thời Đình còn muốn nhường cô.
Con nhóc này lại nói khoác không biết ngượng miệng: "Yên tâm, tôi đã nghĩ ra yêu cầu muốn anh đồng ý rồi, anh cứ chờ xem."
Nói xong, cô chạy về phía trước hai bước, rồi quay đầu lại làm mặt quỷ với anh: "Mau đuổi theo tôi đi."
Mặc Thời Đình: "..."
Thấy cô đã chạy xa mấy mét, lúc này anh mới chạy.
Nhưng mà không vội đuổi theo cô, chỉ chạy sát cô.
Cố Lê nhanh, anh cũng nhanh, Cố Lê ngừng, anh cũng ngừng theo sau.
Cố Lê rất không còn gì để nói, quay đầu tức giận trừng anh.
Mặc Thời Đình lại không bị ảnh hưởng, vững vàng duy trì khoảng cách với cô.
Sau sáu vòng tùy ý chạy, Mặc Thời Đình không nhường cô nữa, bắt đầu nghiêm túc chạy.
Thấy khoảng cách người đàn ông càng lúc càng xa với mình, Cố Lê bối rối.
Chạy nhanh như vậy?
Đồ xảo trá, vậy mà cố ý che giấu thực lực?
Cô quá khinh địch, thật ngu ngốc mà!
Không muốn thua, Cố Lê tập trung hết sức lực chạy về phía trước, nhưng mà, anh chạy quả thực quá nhanh, cô chạy thế nào cũng không kịp.
Một vòng, hai vòng...
Anh nhẹ nhàng chạy bổ sung hai vòng trước đó đã nhường cô, mà lúc này, hai người chỉ còn hơn 10m nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Mắt thấy người đàn ông đã lướt qua mình chạy nước rút về đích, Tiểu Lê Tử liền sốt ruột, cuối cùng khiến mình bị vấp ngã.
Đầu gối đụng mạnh trên nền đất, đau đến cô mức kêu lên thảm thiết.
Mặc Thời Đình đột nhiên quay đầu lại, thấy cả người cô gái chật vật nằm trên mặt đất, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng, lập tức vòng trở lại.
"Không sao chứ?"
Anh duỗi tay đỡ cô đứng dậy.
"Đau."
Cố Lê khó chịu hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, có vẻ bị thương không nhẹ.
Bên cạnh vừa khéo có ghế dài nghỉ ngơi, Mặc Thời Đình ôm cô đi tới ngồi xuống.
Cô gái mặc quần dài màu đen, không thể nào kiểm tra được thương thế, Mặc Thời Đình chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt cô, kéo nhẹ ống quần cô lên.
Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, gương mặt người đàn ông tuấn tú, động tác vô cùng dịu dàng.
Cố Lê nhìn anh mà trong lòng cảm thấy ấm áp, mày nhíu dần dần thả lỏng ra, hình như cũng không còn quá đau nữa.
Thấy đầu gối cô bị trầy da, máu chảy ra, người đàn ông nhanh chóng quyết định : "Đi về thoa thuốc."
"Nhưng mà..."
Cố Lê muốn nói lại thôi.
"Hửm?"
Anh ngước mắt lên nhìn.
Ban ngày ban mặt, bốn mắt nhìn nhau, tim đập hơi trật nhịp.
Ánh mắt Cố Lê lóe lên, nói: "Anh không chạy cho xong sao? Chỉ còn một chút nữa là thắng rồi."
Mặc Thời Đình liếc xéo cô : "Yên tâm, vẫn còn cơ hội thắng cô."
"Đáng ghét."
Cô lườm anh một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười ngọt ngào.
Vẫn là anh Đình, không thay đổi, anh vẫn là anh Đình của lúc trước.
...
Thím Quan đang trong vườn hoa dặn dò người giúp việc, thì thấy Mặc Thời Đình ôm Cố Lê đi vào cửa lớn biệt thự với vẻ mặt vội vã, bà lập tức nghênh đón.
"Cậu chủ, mợ chủ bị gì vậy?"
Mặc Thời Đình không nhìn bà, lạnh lùng nói: "Thím Quan, lấy hộp thuốc."
"Vâng ạ."
Thím Quan vừa nghe, một chút cũng không dám trì hoãn, chạy theo vào nhà.
Mặc Thời Đình đặt Cố Lê trên ghế sofa.
Thím Quan cũng vừa lúc cầm hộp thuốc đi tới, sau khi để xuống, rất có mắt đi lui ra.
Bên trong phòng khách lớn, chỉ còn hai người bọn họ.
Thấy anh cẩn thận thoa thuốc khử trùng giúp mình, Cố Lê nhếch khóe môi, không kìm lòng đưa tay sờ đỉnh đầu anh.
Động tác Mặc Thời Đình thoa thuốc thoáng ngừng lại, lúc này, cô gái dịu dàng mở miệng: "Anh Đình, anh rất giống một người."
"?"
Mặc Thời Đình ngẩng đầu nhìn cô, nghe cô nói tiếp: "Cực giống với người trong lòng tôi."