• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không cho cô vào?



Phòng cô như phòng tặc vậy, dứt khoát không cho cô vào.



Cố Lê không nhịn được muốn chửi thề, nhưng vẫn cười hỏi chị lễ tân: "Anh ta ra lệnh khi nào vậy?"



"Buổi trưa hôm nay ạ."



Chị gái nhỏ thành thật trả lời.



Buổi trưa?



Cố Lê nhíu mày lại, không nghĩ ra mình đã đắc tội gì với anh.



Đi đến chỗ ghế sofa trong đại sảnh, gọi điện thoại cho Mặc Thời Đình.



Người đàn ông này không nhận, chỉ nhắn một tin: "?"



Giỏi lắm, quý chữ như vàng đúng không?



Cố Lê hít sâu một hơi, học theo anh: "??"



Chờ một lúc lâu sau, anh không nhắn lại, Cố Lê bùng nổ : "Mặc Thời Đình, tôi đang ở tầng dưới công ty anh. Vì sao anh không cho tôi đi vào?"



Vốn dĩ tưởng rằng anh sẽ không trả lời, ai ngờ vậy mà trả lời lại: "Tự mình nghĩ đi."



Cái gì?



Tự cô suy nghĩ?



Nếu như cô có thể nghĩ ra, còn cần hỏi anh ta làm gì?



Cố Lê gảy quai hàm, móng vuốt nhỏ nhanh chóng đánh chữ trên điện thoại di động: "Cho gợi ý nhỏ đi, anh Đình!"



Lúc này Mặc Thời Đình đang nghe các quản lý cấp cao báo cáo công việc công ty, vốn dĩ gương mặt tuấn tú đang lạnh như băng, nhưng khi nhìn thấy cô gái nhắn hai chữ "Anh Đình", không thể ngờ là lại có chút biến sắc.



Anh mím môi, trả lời cô: "Dưới lầu chờ."







Cố Lê đọc tin này xong, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rồi, đây là bảo mình chờ anh ta tan làm?



Cũng được, dù sao cũng đang rảnh rỗi.



Cố Lê yên tâm thoải mái ngồi xuống, bắt đầu lướt điện thoại di động, chơi game.



Chờ mãi cuối cùng cũng tới tám giờ.



Mặc Thời Đình bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy ở xa xa hình ảnh cô gái đang động hai chân, cúi đầu chơi điện thoại di đồng.



Tầm mắt người đàn ông nhìn vào hai đùi trắng nõn của cô, mắt hơi nhíu lại.



Váy quá ngắn.



Cố Lê chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu, càng không nhận ra có người đang tới gần, đến khi anh đi tới trước mặt, cướp đi điên thoại di động của cô.



“Này, đưa cho tôi…"



Tiểu Lê Tử lập tức nhảy dựng lên, không ngờ chân tê rần, lảo đảo ngã về trước.



Mặc Thời Đình nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, vì dùng quá sức, kéo luôn vào trong ngực.



"Ầm…"



Mũi cao va vào lồng ngực của anh, đau đến nước mắt đều trào ra.



Mặc Thời Đình nhanh chóng buông cô ra : "Không sao chứ?"



Thật hiếm thấy! Đây là lần đầu tiên từ trước tới nay anh biểu lộ quan tâm cô như vậy.



Cố Lê hơi cảm động, nhưng đáng tiếc cảm động chỉ trong 1 giây, thì thấy anh nhéo mũi cô: "Chưa xấu đi."



Cố Lê đẩy tay ra, mắt rưng rưng trừng anh : "Mũi tôi thuần tự nhiên, đâu có thể dễ dàng xấu như vậy được?"



Thuần tự nhiên?







Mặc Thời Đình liếc cô, quả thật, không có bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nào có thể tạo ra gương mặt đẹp như vậy.



Vì vậy cô mới dựa vào gương mặt đẹp này vào giới giải trí để đi mê hoặc hết tất cả đàn ông.



Nghĩ đến cô giấu diếm anh đi tham gia ghi hình gameshow tào lao, đáy mắt Mặc Thời Đình không khỏi lạnh xuống: "Cố Lê!"



Cố Lê còn đang xoa mũi, thì đột nhiên nghe giọng điệu của anh nghiêm túc gọi tên mình, không nhịn được thẳng sống lưng : "Sao?"



"Phạm vào điều 101 gia quy nhà họ Mặc, nhất định phải bị phạt!"



"Hả?"



Cố Lê bối rối.



Cô làm cái gì chứ? Phạm gia quy? Gia quy nhà anh ta nhiều vậy sao?



Mặc Thời Đình không giải thích, mà chỉ nâng tay phải lên.



Hai bảo vệ đi theo phía sau anh nhanh chóng tiến lên, bắt Cố Lê, kéo ra ngoài.



Cố Lê: "? ? ?"



Vừa phản ứng lại, cô liền giãy dụa.



"Thả tôi ra!"



"Mặc Thời Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?"



"Mặc Thời Đình…"



May là lúc này nhân viên đã tan ca, đại sảnh trống rỗng, bằng không nháo trò này, nhất định sẽ vang động.



Mặc Thời Đình không để ý cô, dù có la rách cổ họng cũng không được gì, cuối cùng chỉ có thể mặc cho bọn họ mang mình lên xe.



Huhu, sớm biết như vậy, cô chắc chắn sẽ chạy trốn, đâu ngu ngốc đưa tới cửa, chờ anh đến hai giờ?



Huhuhu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK