• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Lê vừa dứt lời, khóe miệng ông cụ Mặc đang nở nụ cười bỗng chốc cứng đờ.



Thấy mình hỏi câu không nên hỏi, Cố Lê nhanh chóng lên tiếng: "Xin lỗi ông nội, cháu chỉ là tò mò, nếu không thể hỏi, vậy cháu không hỏi nữa."



"Không sao!"



Ông cụ Mặc nhẹ nhàng nói, bàn tay lớn vỗ đầu gối, vừa định mở miệng thì lúc này tiếng la vui vẻ từ Tống Vân Khuyết truyền đến : "Ông nội Mặc…"



"Ông nội Mặc, cháu tới rồi."



Tống Vân Khuyết vừa hô vừa sải bước lớn đi tới, hùng hùng hổ hổ, làm tan đi không ít bầu không khí căng thẳng trong phòng khách.



"Vân Khuyết tới rồi."



Nhìn thấy cậu ta, Mặc Thiệu Viễn cười trìu mến, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.



Đương nhiên Cố Lê cũng không tiện hỏi lại.



Cô theo bản năng nhìn về phía Tống Vân Khuyết, là một thanh thiếu niên tầm 20 tuổi, da trắng nõn, tỉ lệ ngũ quan gần như hoàn mỹ, đủ để trở thành "Nam thần manga".



Chỉ là cảm thấy cậu ta có chút quen mặt, hình như đã thấy ở đâu rồi ?



Ánh mắt Cố Lê lóe lên, cố gắng nhớ lại, nhưng chưa kịp nghĩ ra gì, thì Tống Vân Khuyết đã kích động đi đến trước mặt cô, hai tay nắm cổ tay cô lắc mãnh liệt.



Cố Lê: "???"



Làm gì vậy?



Hiển nhiên Mặc Thiệu Viễn cũng bị động tác của Tống Vân Khuyết làm cho mơ hồ.







Vừa phản ứng lại, định răn dạy, thì một giây sau, lại nghe cậu ta la oa oa: "Oa đại thần, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy mặt thật của đại thần rồi"



Đại thần?



Đang nói cô sao?



Cố Lê đứng lên, rút tay về : "Cậu không nhận lầm người chứ?"



"Không, không lầm được. Đại thần, a không phải, chị Tư, chị có thể ký tên cho em không? Em là Tống Vân Khuyết, hôm trước có gọi điện thoại cho chị đó"



Tống Vân Khuyết vừa nói, vừa kéo vạt áo thun của mình, còn không biết từ đâu biến ra một cây viết ký tên đưa cho Cố Lê.



Cố Lê chỉ muốn đỡ trán : "Chắc chắn cậu không nhìn lầm người đó chứ, tôi không phải là minh tinh."



Tống Vân Khuyết cười nói: "Em biết, chị là Một Viên Lê Ngọt mà. Đại thần, em là fans trung thành của chị đó, tài khoản ‘Ta đây cái gì cũng không thiếu’ đứng đầu top là em đấy ."



“Hả? Hóa ra là cậu sao."



Cố Lê vô cùng kinh ngạc.



"Đúng, là em là em."



Tống Vân Khuyết không ngừng gật đầu, gương mặt tuấn tú, thần thái sáng láng, dáng vẻ vui sướng, y như fan nhí theo đuổi ngôi sao



"Nào, đại thần, nhanh cho em chữ kí đi."



"Được, vậy để tôi kí."



"Vâng vâng."







Thịnh tình không thể chối từ, Cố Lê cầm lấy bút cậu ta đưa, kí xuống tên cô, cuối cùng còn không quên vẽ icon nhỏ.



Tống Vân Khuyết thấy thế, cười mừng rỡ.



Cậu ta quyết định, không giặt áo này, về liền treo lên cất giữ.



Mặc Thiệu Viễn đứng ở một bên, thấy hai người trò chuyện ăn ý, trai tài gái sắc, tuổi xấp xỉ, thoạt nhìn trông rất xứng.



Ông đột nhiên có chút lo lắng.



Dù sao, nếu như ông là con gái, ông cũng thích loại người hài hước vui vẻ như Tống Vân Khuyết, còn Mặc Thời Đình thì lạnh lùng như băng sơn.



Ông cụ càng nghĩ càng thấy Mặc Thời Đình không có phần thắng.



Không được, không thể để hai đứa nó nói chuyện tiếp.



Nghĩ đến đây, con ngươi ông đảo quanh, tiếp theo là nói vang vọng như tiếng chuông: “Vân Khuyết, xe thể thao sao rồi? Ở đâu?"



"A, đúng rồi!"



Tống Vân Khuyết cuối cùng cũng nhớ tới chuyện chính sự, lấy chìa khóa ra đưa hai tay như dâng báu vật: "Chị Tư, anh Tư vừa mua cho chị xe ferrari phiên bản giới hạn, đây là chìa khoá, chị còn không nhanh chân đến xem?"



Thấy cậu ta như vậy, vẻ căng thẳng trên gương mặt già nua Mặc Thiệu Viễn cũng đã hòa hoãn đi không ít.



Có lẽ ông đã quá buồn lo vô cớ rồi!



Đều do thằng nhóc Mặc Thời Đình, vợ tốt như vậy, không lo canh chừng, lỡ chạy mất thì biết làm sao?



Mà Cố Lê, vừa nghe nói Mặc Thời Đình mua xe cho cô, quả thực cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không dám tin, liên tục đặt câu hỏi: "Mặc Thời Đình mua xe cho tôi? Cậu chắc chắn không có gạt tôi? Là xe thể thao, không phải xe đạp? Thiệt hay giả vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK