Thấy hai người vừa ăn vừa cười, vui vẻ giống như vợ chồng son, ánh mắt Mặc Thời Đình dần dần lạnh xuống.
Còn nói là đặc biệt làm cho anh? Kết quả vừa quay đầu liền cho người khác, người phụ nữ này, trong miệng không có một câu nói nào là thật...
Hình như cảm giác được sự lạnh lẽo bao trùm, Tần Thư Nhung ngồi cách một đầu ghế không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc Mặc, anh quen biết cô gái kia sao?"
Mặc Thời Đình lạnh lùng, không trả lời.
Bị làm lơ, ánh mắt Tần Thư Nhung lóe lên, theo bản năng nhìn về hướng Cố Lê.
Tầm mắt đụng phải khuôn mặt rực rỡ xinh đẹp của cô gái, đột nhiên cô ta trợn mắt.
Gương mặt này rất quen thuộc, có mấy nét giống với dì Dư, lẽ nào là Đường Đường?
Không, hơn mười năm trước Đường Đường đã chết rồi, không thể nào sống đến bây giờ...
Tự an ủi mình như vậy, cuối cùng Tần Thư Nhung cũng an tâm một chút, lúc này, nghe thấy một người đàn ông khác trong xe cười nói: "Bằng vào thân phận tổng giám đốc Mặc chúng ta, dù thế nào cũng phải là danh môn khuê tú như cô Tần đây, chứ sao có thể là người con gái bình thường kia? Không thể quen biết được."
Người vừa nói là giám đốc chi nhánh tập đoàn Mặc thị ở nước M, Hạ Hướng Hoài.
Mà Tần Thư Nhung là cháu ngoại gái của chủ tịch tập đoàn Đường thị nhà giàu số một ở nước M, lần này đại diện Đường thị đến Trung Quốc nói chuyện hợp tác với Mặc thị.
"Đúng vậy. Thân phận của tổng giám đốc Mặc cao quý, không phải ai cũng có cơ hội quen biết."
Tần Thư Nhung cười nói.
"Chắc chắn rồi."
Hạ Hướng Hoài thuận thế hàn huyên với Tần Thư Nhung.
Toàn bộ quá trình, Mặc Thời Đình đều không có tham dự, Tần Thư Nhung rất nhiều lần muốn bắt chuyện với anh, ai ngờ cứ bị lão già Hạ Hướng Hoài ngắt lời, làm cô ta tức giận đến nghiến răng.
Lần này tới Trung Quốc, thực ra cô ta hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt với Mặc Thời Đình, tốt nhất là đồng ý kết thông gia với cô ta.
Nhưng mà đã mấy ngày, Mặc Thời Đình vẫn chung thủy thái độ xa cách ngàn dặm với người ngoài, bởi vì mặt mũi, nên cô ta không tiện nói.
Cứ chờ xem, dù sao thì sau này cô ta cũng sẽ thường xuyên lui tới, rồi sẽ có cơ hội tới gần anh.
—— . —— .
Chín giờ tối, Mặc Thời Đình về nhà.
Phát hiện Cố Lê không có ở nhà, anh nhíu mày, hỏi thím Quan: "Cô ấy chưa về?"
"Mợ chủ chưa về. Cậu chủ, cậu gọi thử xem?"
Thím Quan đã sớm biết ông cụ rất thích Cố Lê từ bác Quan chồng của bà, nên đương nhiên cũng trở thành một trong những người giúp đỡ tác hợp.
Với lại muộn như vậy, bà quả thật lo lắng cho an nguy của Cố Lê, nếu có phương thức liên lạc, bà đã sớm gọi điện.
"Không cần, mặc kệ cô ta."
Mặc Thời Đình nói xong, liền sải chân dài lên tầng.
Thấy anh thờ ơ không quan tâm, thím Quan đứng ở phía sau định khuyên nhủ, thì điện thoại của anh vang lên.
Thím Quan thức thời lui ra.
Mặc Thời Đình ấn nút nhận cuộc gọi, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói không sợ thiên hạ loạn của Tống Vân Khuyểt: "Anh tư thật trâu bò nha! Kết hôn mà không thèm nói một tiếng."
Mắt Mặc Thời Đình híp lại, nói với giọng điệu nguy hiểm: "Hâm mô à? Vậy sáng mai bảo cô cậu sắp xếp cho cậu đi xem mắt."
"Đừng đừng!!!"
Thật sợ anh sẽ xúi cô cậu ta cho cậu ta đi xem mắt, Tống Vân Khuyểt bị doạ đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người : "Em sai rồi anh tư, xin anh hãy tha cho em!”
Nói xong, lập tức chuyển sang chuyện khác : "Anh ba đang ở quán bar cùng em, anh có muốn đến không?"
"Không."
Mặc Thời Đình không hứng thú, lại nghe cậu ta nói: "Chị tư tên là Cố Lê đúng không? Vừa rồi em nhìn thấy có một cô gái tên Cố Lê tự xưng là vợ của anh, đang ở sân nhảy nhót la hét đấy. Anh chắc chắn không đến? Em nói với anh nha, cô ấy uống rất nhiều rượu, vạn lần không cẩn thận bị cắm sừng, anh..."
"Gủi địa chỉ cho tôi."
Mặc Thời Đình lạnh lùng kết thúc cuộc gọi, lấy áo khoác bước xuống tầng.
Cùng lúc đó, trong phòng vip ở quán bar nào đó, Tống Vân Khuyểt để điện thoại di động lên trên quầy bar, cười hì hì nhìn về phía hai người đàn ông ngồi đối diện: "Nhìn thấy tiểu gia lợi hại chưa? Lừa được một cán bộ cấm dục kỳ cựu tới đây, đúng là dễ như ăn bánh. Ha ha, nhiệm vụ của ông nội Mặc giao, đã hoàn thành được một nửa."