Khóe môi Mặc Thời Đình khẽ mím, nghiêm túc nói: "Xin lỗi bà nội, kinh doanh là kinh doanh, cháu phải chịu trách nhiệm lợi ích của tất cả cổ đông."
Những năm này, Mặc thị vì giúp Tống thị mà đã tổn thất vài tỷ, khoảng chi ra và thu vào không được tỉ lệ thuận, thân là tổng giám đốc tập đoàn, anh không thể cứ chi ra không giới hạn như vậy, nên đã sớm có ý nghĩ ngừng lại đầu tư.
Với Tống Học Minh còn tự tay tát Cố Lê, cuối cùng trở thành cọng rơm đè chết lạc đà[2].
[2] ý là sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ
Dù có nói thế nào cũng là vợ Mặc Thời Đình anh.
"Cháu…."
Không ngờ Mặc Thời Đình lại dám bất hiếu với mình như vậy, bà cụ Tống không khỏi nghiến rằng, tức giận nói: "Mặc Thời Đình, cháu đừng quên, bà là bà nội ruột của cháu!"
Mặc Thời Đình liếc bà, vẻ mặt lãnh đạm : "Bà nội, chú ý giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng, còn công ty bà nên bớt bận tâm."
"Thời Đình!!!"
Bà cụ không nhịn được gọi tên anh.
Mặc Thời Đình lại không có ý định thay đổi suy nghĩ: "Những năm này, Mặc thị đối với Tống thị như thế nào, trong lòng bà rất rõ ràng, cháu nghĩ cháu không cần phải nói thêm."
"Cháu đối xử với ta như vậy là vì người phụ nữ không quan trọng đó sao?"
Bà cụ vô cùng thất vọng, càng chán ghét Cố Lê hơn nữa.
"Việc này hoàn toàn là tính toán trong kinh doanh, không liên quan đến Cố Lê. Còn có, Cố Lê là vợ danh chính ngôn thuận của cháu, hi vọng bà nội có thể nhận thức sự thật này."
"Cháu…."
"Bà nghỉ ngơi cho khỏe, cháu về công ty trước."
Dứt lời, Mặc Thời Đình hơi khom lưng, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh, bà cụ Tống ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
Cố Lê kia chính là hồng nhan họa thủy, không thể giữ lại được.
...
Cố Lê đưa Mộ Dung Thiên vào ở khách sạn, sau khi cùng cô ấy dùng xong cơm trưa thì lên xe chuẩn bị trở về Lam Thiên Bích Hải, lúc này, điện thoại di động hiện thị số lạ gọi tới, vừa kết nối, là Khâu Du Tâm.
"Cố Lê, tôi không nghĩ tới cô lại độc ác như vậy, dám kêu Mặc Thời Đình phong sát tôi! Cô chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua cô đâu!"
Khâu Du Tâm tức giận quẳng xuống câu nói xong, không chờ Cố Lê lên tiếng, liền cúp điện thoại.
Cố Lê hơi nhíu mày, suy nghĩa một lát, rồi nói với tài xế: "Chú Lý, chúng ta đổi tuyến đường đến Mặc thị đi ạ."
"Vâng, mợ chủ."
Tài xế cung kính gật đầu, xoay tay lái.
Ước chừng nửa giờ, xe đã đến tòa nhà Mặc thị.
Cố Lê đội mũ lưỡi trai, đeo túi xách xuống xe.
Thời gian này Mặc Thời Đình không bảo người chặn cô, vì thế, cô rất nhanh thuận lợi lên tầng, đi tới cửa phòng tổng giám đốc.
"Cốc cốc…”
Lễ phép gõ hai lần, lại không nghe có âm thanh gì.
Cố Lê suy nghĩ một chút, lại tiếp tục gõ cửa.
Kết quả vẫn giống vậy.
Cô dứt khoát thử nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng làm việc to lớn im phăng phắc, không thấy Mặc Thời Đình đâu.
Đi đâu rồi nhỉ?
Cố Lê mím môi, bước chân đi vào.
Vốn tưởng không có anh ở đây, vừa đi được mấy bước, thì thấy anh từ phòng nghỉ đi ra, trên người chỉ quấn khăn tắm.
“A….anh đang làm gì vậy?!"
Cố Lê kích động hô lên, đôi mắt trừng lớn, như bị kinh sợ vậy, đầy vẻ không dám tin.
Ban ngày anh ở trong phòng làm việc tắm rửa, lẽ nào, anh vụng trộm với phụ nữ?
Tại sao có thể? !
Nghĩ đến đây, Cố Lê bước nhanh về phía anh.
Không ngờ có người không có sự cho phép mà dám đi vào, Mặc Thời Đình hơi ngẩn ra, vừa phản ứng lại đã thấy cô gái thở phì phò đi về hướng mình, anh nắm chặt khăn tắm trên người.