Mặc Thời Đình chờ mãi, vẫn không thấy Cố Lê xuất hiện.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không ngờ đã qua hơn nửa giờ.
Con nhóc này thật lớn mật, dám đối nghịch với anh?
Người đàn ông trầm mặt, chuẩn bị gọi điện thoại lại cho cô, thì có một cú điện thoại khác gọi đến.
"Cậu chủ…"
Là Lục Dương.
Giọng Mặc Thời Đình không kiên nhẫn : "Nói!"
"Vệ sĩ ngài cho theo dõi mợ chủ vừa báo lại, một phút trước có một người đàn ông trẻ tuổi đi vào nhà mợ chủ."
Cái gì?!
...
Bên kia.
"Chị hai mở cửa."
"Chị hai?"
Daha đứng ở trước cửa nhà Cố Lê, vừa gõ cửa vừa gọi.
Vốn dĩ lúc này, cậu đã ở trên máy bay, nhưng lúc vừa chuẩn bị qua kiểm an, thì bất chợt Cố Lê gọi điện thoại, biết được cô vì ngăn cản Mặc Thời Đình ly hôn, mà phải ngâm mình cả một đêm trong nước lạnh, để bây giờ khiến mình phải phát sốt.
Tại sao lại có người ngu như vậy chứ?
Đánh đổi cả mạng sống vì một người đàn ông, có đáng không?
Daha vừa tức vừa đau lòng, không lên máy bay nữa, vội vàng từ sân bay chạy tới chỗ cô.
Gọi liên tục mấy tiếng không ai ra mở, sợ cô gặp chuyện không may, cậu nhanh chóng bấm password mở cửa.
Không tìm thấy Cố Lê trong phòng khách, Daha lập tức vọt vào phòng ngủ, quả nhiên, thấy cô té xỉu trên nền đất.
"Chị hai…"
"Chị hai, chị tỉnh lại đi?"
"Hỏng bét, nóng quá!"
"Chị hai, chị sốt rồi, bây giờ em đưa chị đến bệnh viện."
...
Daha ôm lấy Cố Lê vội vã đi ra ngoài, nhưng vừa bước xuống bậc thang trước cửa, thì bị mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen cao lớn cản đường.
"Các người là ai? Muốn làm gì?"
Daha ôm Cố Lê lui về sau hai bước, trong mắt đầy vẻ đề phòng.
Mặt vệ sĩ nhà họ Mặc vẫn không cảm xúc ngăn cậu lại, một người trong đó mở miệng: "Thả mợ chủ của chúng tôi xuống!"
"Mợ chủ của các người?"
Daha hơi ngẩn ra, vừa phản ứng lại liền không nhịn được tức giận: "Mấy người là người của Mặc Thời Đình"
"..."
Không ai phủ nhận.
"Được, tên khốn kiếp Mặc Thời Đình kia đang ở đâu? Kêu anh ta ra đây cho tôi! Hại chị hai tôi bị sốt còn chưa đủ, bây giờ, còn muốn ngăn cô ấy đến khám bác sĩ? Anh ta đến cùng có phải là con người hay không hả?!"
Mợ chủ phát sốt rồi?
Thiệt hay giả?
Đám vệ sĩ không khỏi đưa mắt nhìn nhau, có chút nghi ngờ.
Nhưng kể cả là như vậy, bọn họ ai cũng không chịu tránh ra, nếu như để mợ chủ chạy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Daha thấy thế, tức giận chửi ầm lên: "Các người còn có nhân tính hay không? Không thấy mợ chủ các người bệnh thành dạng gì rồi sao? Tôi cảnh cáo các người, nếu không tránh ra, lỡ như chị hai tôi nóng thành người ngu ngốc, Mặc Thời Đình chắc chắn sẽ không tha tội cho các người đâu!"
"..."
"Nói lại lần nữa, tránh ra cho tôi!"
Viền mắt Daha ửng hồng rít gào.
Nhìn cả người Cố Lê nóng đến mức hôn mê bất tỉnh ở trong ngực mình, liền nhớ tới cô làm chuyện ngu dại này vì Mặc Thời Đình, nỗi căm hận Mặc Thời Đình liền bộc phát ra.
Đúng lúc này, một chiếc màu đen Bentley lái tới, dừng ở gần bọn vệ sĩ.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy cửa xe mở ra, một đôi chân dài thẳng tắp trầm ổn chạm xuống đất, ngay sau đó, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông bất ngờ đập vào trong tầm mắt.
Mặc Thời Đình, đến rồi!
"Cậu chủ!"
Bọn vệ sĩ cung kính chào rồi tránh ra một bên.
Nhìn thấy kẻ cầm đầu, lửa giận trong lòng Daha lập tức bùng lên, nếu không phải trong ngực còn ôm một bệnh nhân yếu đuối, cậu đã liên tục đánh tên khốn này rồi.
Mặc Thời Đình đi tới trước mặt cậu, lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái : "Đưa cô ấy cho tôi!"
"Anh muốn làm gì?"
Daha theo bản năng ôm chặt Cố Lê, sợ Mặc Thời Đình sẽ gây bất lợi cho cô.