• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Lê đi tới: "Cậu Mặc, tôi có việc nhờ anh."



Thấy vẻ mặt cô thành thật, Mặc Thời Đình nhướn mày, ra hiệu cô ngồi xuống.



Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, ngồi xuống nói: "Ngày mai tôi muốn tham gia chương trình ‘một nghìn mỹ nữ nổi tiếng’, việc này có thể sẽ phạm vào gia quy nhà họ Mặc, nhưng tôi cũng đã hỏi qua ông nội rồi, ông nói quyền trừng phạt ở trong tay anh, tôi hi vọng anh có thể đồng ý không phạt tôi."



Ánh mắt Mặc Thời Đình sáng quắc nhìn cô, trong nháy mắt làm ra quyết định nào đó: "Trước tiên cô trả lời tôi một vấn đề."



"Được!"



Cố Lê không chút do dự gật đầu : "Anh hỏi đi."



"Tại sao tính kế tôi kết hôn?"



Anh vốn không để ý động cơ cô tới gần anh, dù sao hai người rất nhanh sẽ li dị, sau này cũng sẽ không gặp nhau, cô cũng không tạo được tổn thương gì với anh, nhưng không biết từ khi nào, anh đã xem vấn đề này rất quan trọng, cần phải làm rõ...



Đối mặt với sự chất vấn của người đàn ông, ánh mắt Cố Lê lóe lên.



Dù mục đích cô kết hôn, hay là chuyện cô chính là Đường Đường, cô đều không thể nói cho anh biết, mà cô cũng hiểu rõ, anh không dễ bị lừa, vì thế làm ra vẻ mặt khó xử mở miệng: "Đây là việc cá nhân của tôi, tôi không thể nói với anh. Nhưng..."



Nói đến đây, Cố Lê liếc mắt nhìn anh, giọng điệu chân thành: "Tôi đối với anh không có ác ý."



"Hừ!"



Mặc Thời Đình chẳng thèm nể mặt mũi.



Cố Lê đành nhắm mắt nói tiếp: "Nếu không được thì từ hôm nay chúng ta kiều quy kiều, lộ quy lộ[1], không tiếp tục gặp mặt nữa, được không? Chỉ là tôi xin anh đồng ý với tôi, sau một năm hẳn li dị."



[1] Kiều quy kiều, lộ quy lộ : 桥归桥, 路归路 : diễn tả chuyện 2 người không thể đi chung 1 đường làm chung 1 chuyện mà phải nghiêm ngặt phân chia ra. Gần nghĩa với câu Nước sông không phạm nước giếng



Không ngờ cô vẫn không chịu nói ra sự thật, còn đề nghị một chuyện hoang đường như vậy, gương mặt tuấn tú Mặc Thời Đình phút chốc chìm xuống: "Không thể nào!”



"Cầu xin anh đó."







Cô gái nói xong, nghiêng thân tới cầm tay anh.



Mặc Thời Đình đẩy ngón tay cô ra : "Cô cho rằng Mặc Thời Đình tôi là thứ cô ‘hô’ làm thì phải làm à? Có người một người vợ như cô, một ngày tôi cũng thấy lâu.”



Dứt lời, anh đứng lên, sải bước đi ra ngoài.



Vẻ mặt Cố Lê bất đắc dĩ : “Anh hiểu lầm tôi rồi."



Giọng điệu cô vô cùng uất ức.



Mặc Thời Đình kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng, đi tới cửa, đột nhiên xoay người: "Vẫn không chịu nói đúng không?"



Cố Lê cúi đầu: "Tôi..."



"Được! Vậy thì ly hôn. Mười giờ sáng ngày mốt, gặp ở cục dân chính."



Tức giận quăng câu nói này xong, anh không cho cô kịp thương lượng, đẩy thẳng cửa đi ra.



Cố Lê cố gắng đuổi theo, nhưng đã không thấy bóng anh đâu nữa rồi.



Cô ấn huyệt thái dương có chút đau, trong lòng mệt mỏi.



Ài, người đàn ông này vì sao phải cố chấp như vậy chứ?



Cô thật sự không thể nói anh biết...



...



Đêm hôm ấy, Cố Lê mất ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Daha tới đón cô.



Sau khi lên xe, thấy cô ỉu xìu, Daha quan tâm hỏi: "Chị hai, chị sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon à?"



Cố Lê ngáp một cái, mệt mỏi nói: "Ừm. Tôi chợp mắt một lát, đến thì gọi tôi."







"Vâng ạ."



Daha gật đầu.



Cố Lê ngủ suốt một đường, lúc đến đài truyền hình, tinh thần cũng coi như đỡ hơn một chút.



Gặp lại lần nữa, nhân viên công tác nhiệt tình hơn lần trước.



Dù gì lần trước thân phận cô chỉ là người bình thường, mà lần này, cô là khách mời nhà đầu tư chỉ định, ai cũng không dám thất lễ.



Đạo diễn Dương dẫn cô vào khu ghi hình, vừa đi vừa hỏi: "Hôm nay đầu tiên chúng ta sẽ ghi hình nhận xét cấp bậc lên sân khấu, kế hoạch như thế nào chắc cô cũng biết rồi?"



"Ừm, cũng hiểu sơ sơ."



Cố Lê khẽ vuốt cằm.



Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới khu vực ghi hình.



Ở đây là trường quay có thể chứa hơn một ngàn người, sân khấu đã sớm xây dựng xong xuôi, nhân viên công tác thì đang bận điều chỉnh thử thiết bị.



Đạo diễn Dương giới thiệu với cô và sau đó nói: "Hai tiếng nữa mới chính thức ghi hình. Tôi dẫn cô đi làm quen với bốn vị ban giám khảo."



"Được, cảm ơn."



Cố Lê lễ phép cười.



Tối hôm qua xem tài liệu, cô đã biết, trừ mình vốn là người bình thường ra thì những ban giám khảo ở đây mỗi người đều có lai lịch rất lớn, tất cả là nhân vật có sức ảnh hưởng.



Như Trình Dĩnh giám đốc công ty giải trí GE có rất nhiều ngôi sao hạng nhất, nhà làm phim Giang Thành đã đoạt vô số giải thưởng điện ảnh, nhà sản xuất âm nhạc Hứa Tiến, và đạo diễn Tiết Hoài Mạch.



Bọn họ so một người với một người còn thâm niên hơn, mà có vẻ như đều kiêu căng tự mãn, thấy cô trẻ như vậy, lo rằng bọn họ sẽ chất vấn cô.



Cố Lê đoán không sai, lúc này khách mời ở trong phòng nghỉ ngơi, bốn vị ban giám khảo vừa nghe có một nhóc con trẻ tuổi ngồi ngang vế với bọn họ, liền bùng nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK