• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Thời Đình sao có thể không nhìn ra cô đang giả bộ: "Đừng giở trò nữa."



Thấy anh không mắc bẫy, Cố Lê dứt khoát ngồi thẳng người, vẻ mặt thành thật nói: "Tôi vừa xem lịch hoàng đạo, thấy hôm nay không thích hợp để ly hôn."



Mặc Thời Đình nhíu mày: "Ly hôn?"



"Chẳng lẽ không phải?"



Đôi mắt Cố Lê sáng lên.



Mặc Thời Đình cười nhếch môi.



Sau khi hiểu ra, Cố Lê lập tức vui vẻ.



Cô vô cùng phấn khởi đứng dậy: "Vậy anh chờ tôi một chút nha, tôi thay nhanh lắm."



Nói xong, nhanh tay nhanh chân vọt vào trong phòng.



Mặc Thời Đình: "..."



Sau ba phút, Cố Lê đã sửa soạn xong.



Thực ra cũng chỉ là thắt cái bím tóc, thay lại bộ quần áo thích hợp.



Áo thun trắng cùng với quần jean màu lam nhạt, trong sáng và xinh đẹp.



Đứng bên cạnh là Mặc Thời Đình ngầu soái, nhìn rất hài hòa.



Thấy tầm mắt Mặc Thời Đình bỏ quên trên người mình, Cố Lê cố ý vẫy vẫy tóc, cười híp mắt hỏi: "Cậu Mặc, có phải đột nhiên phát hiện tôi rất đẹp đúng không?"



Mặc Thời Đình: "Mắt của tôi không mù."



Dứt lời, liền xụ mặt rời đi.



Cố Lê chớp chớp mắt, lời này của anh là có ý gì? Là thừa nhận cô đẹp?







...



Hai người một trước một sau xuống tầng.



Lục Dương đứng ở đầu đường đợi, bên cạnh anh ta là chiếc xe Rolls-Royce màu đen.



Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, Lục Dương lập tức mở cửa xe chỗ ngồi phía sau.



"Cậu chủ, mợ chủ, mời."



Gương mặt Mặc Thời Đình không hề cảm xúc ngồi lên.



Cố Lê thì lại cười hì hì, lên tiếng chào hỏi Lục Dương: "Chào trợ lý Lục, làm phiền anh rồi."



Lục Dương hào hoa phong nhã cười: "Mợ chủ thật khách khí."



"Mau lên xe."



Mặc Thời Đình không kiên nhẫn thúc giục.



Lúc này Cố Lê mới nhanh chóng ngồi vào.



Xe khởi động, Lục Dương vô cùng biết suy nghĩ kéo vách ngăn lên.



Thấy cô gái ngồi sát bên cạnh mình, Mặc Thời Đình nói với giọng ghét bỏ: "Ngồi xa một chút."



"Vâng"



Cố Lê phối hợp dịch chuyển về hướng tay phải một chút.



Nằm nhoài cửa sổ xe nhìn phong cảnh bên ngoài, cô nhịn không được hỏi: "Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?"



Mặc Thời Đình nhìn chăm chủ vào văn kiện, mí mắt không nhấc lên : "Một lát nữa sẽ biết."



Cố Lê không chịu được sự tò mò, nghiêng người vươn ngón tay cong lại, cười híp mắt: "Không thể tiết lộ một chút xíu xiu sao?"



"Không thể!"







Người đàn ông từ chối vô cùng dứt khoát.



Cố Lê có chút phẫn nộ : "Vậy quên luôn đi."



"Đi sang kia ngồi!"



"Biết rồi biết rồi."



Cố Lê tức giận lên tiếng, vừa dịch mông vừa nhỏ giọng lầm bầm : "Tôi cũng không có thèm chiếm tiện nghi của anh, sợ cái gì chứ?"



Keo kiệt, bủn xỉn, nhỏ mọn...



Mặc Thời Đình không để ý cô, tiếp tục xem văn kiện.



Cố Lê tự thấy xấu hổ, ở chung với tòa băng sơn này quả thực là nhàm chán, cô dứt khoát ngâm nga hát.



"Anh là quả táo bé nhỏ của tôi, dù có yêu thương thế nào vẫn cảm thấy không đủ, đôi má đỏ bừng sưởi ấm trái tim tôi, thắp sáng ngọn lửa sinh mệnh cuộc đời này hố hố hố…."



Cô gái này lúc nói chuyện, giọng rất ngọt ngào thế nhưng ngũ âm[1] của cô thì không, hát mà gần như không có ca từ nào hợp vào giai điệu, bài “Trái táo nhỏ” mà cô hát đến muốn xảy ra tai nạn.



[1] ngũ âm: năm bậc âm giai cổ: cung, thương, giốc, chuỷ, vũ, cũng gọi là hợp, tứ, ất. xích, công



Mặc Thời Đình hơi khó chịu nhíu mày, nhưng Cố Lê đang say mê ca hát lại không nhận ra điểm ấy, càng hát càng vui vẻ.



"Chưa bao giờ cảm thấy anh đáng ghét, tôi yêu hết thảy mọi điều thuộc về anh, có anh mỗi ngày đều trôi qua thật trong lành, nhờ có anh nắng càng thêm rực rỡ…."



"Dừng!"



Mặc Thời Đình cuối cùng không thể nhịn được nữa, phải bộc phát ra.



Cố Lê bị dọa đến nhanh chóng dừng lại : “Ầm ĩ đến anh rồi, thật ngại quá. Mà không phải tôi cố ý đâu."



"Ha."



Mặc Thời Đình cười lạnh : "Hát khó nghe như vậy, mà cô không cảm thấy xấu hổ sao? Ai cho dũng khí đó vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK