Sắc mặt vợ chồng Tống Học Minh vô cùng khó coi, dù sao vừa rồi bọn họ cũng thừa lúc Mặc Thời Đình và Cố Lê rời đi, nói xấu Cố Lê với người nhà họ Tống, thậm chí còn mắng Cố Lê không cho người giúp việc tới gần bà cụ, làm trễ nãi việc cứu bà cụ.
Bây giờ chân tướng rõ ràng, liền bị vả mặt bốp bốp bốp.
Ngay lập tức Tống Vân Khuyết bất bình dùm Cố Lê: "Hóa ra là chị Tư cứu bà cô, sau này, chị Tư chính là ân nhân của nhà họ Tống. Bác trai cả, bác gái cả, cháu nói đúng không?"
Tống Học Minh và Vạn Dao liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng.
Những người khác ở nhà họ Tống xôn xao tán thưởng, cảm ơn Cố Lê.
Mặc dù bà cụ đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện quan sát một tuần.
Mọi người ở ngoài phòng bệnh chờ trong chốc lát thì bà cụ cũng tỉnh lại, nhưng ai cũng không muốn gặp, đều đuổi đi hết.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Tống Vân Khuyết mặt dày ngồi xe Mặc Thời Đình.
Lục Dương lái xe, Tống Vân Khuyết ngồi chỗ kế bên tài xế.
Xe vừa lên đường, cậu ta nghiêng đầu nói với Cố Lê: "Chị Tư, bà cô em, bà ấy cả đời hung dữ quen rồi, hơi có chút không vừa ý, bà ấy sẽ nổi trận lôi đình. Tương lai sau này còn gặp mặt dài dài, đối phó với bà ấy, chị không thể cứng, mà phải mềm mại nhẹ nhàng.”
"Vâng vâng, tôi sẽ, cám ơn cậu đã nhắc nhở."
Cố Lê thật lòng cảm kích.
Cô và bà cụ Tống không có nhiều cơ hội ở chung, qua vài lần cô thăm dò, tính cách bà đúng là như Tống Vân Khuyết nói.
Nghe hai người bọn họ nói chuyện phiếm, Mặc Thời Đình không khỏi nhướn mày, lên tiếng cảnh cáo Tống Vân Khuyết: "Quản tốt bản thân cậu là được."
"Anh anh anh."
Tống Vân Khuyết uất ức: "Anh Tư, em đây là vì muốn tốt cho chị Tư mà. Anh cũng không mong, cả ngày chị Tư bị bà cụ gây khó dễ đúng không?"
"Hừ..."
Cố Lê bị cậu ta chọc cười : "Yên tâm, anh Tư cậu sẽ bảo vệ tôi."
Nói đến nơi này, cô đột nhiên quay đầu, cười híp mắt nhìn Mặc Thời Đình : "Có phải không, Anh Đình?"
Đôi mắt Mặc Thời Đình sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, bờ môi nhúc nhích định nói gì đó, thì đột nhiên xe thắng gấp, cô gái nhào vào người anh.
Anh đưa tay ra ôm cô, ngay sau đó giọng Lục Dương áy náy vang lên: "Xin lỗi cậu chủ, vì vừa rồi có đứa nhỏ chạy vào lối đi bộ."
Lục Dương vừa dứt lời, quả nhiên bọn họ thấy ngoài cửa xe, người phụ nữ đứng ở ven đường sợ hãi ôm đứa nhỏ.
"May là không có chuyện gì."
Cố Lê cảm thán một câu, không chú ý mình lúc này đang nằm nhoài trong ngực người nào đó.
Tống Vân Khuyết thấy vậy, cười sâu xa.
Xe khởi động một lần nữa.
Cuối cùng Cố Lê cũng ý thức được động tác của hai người có bao nhiêu thân mật, mặt hơi ửng hồng, nhanh chóng ngồi lại đàng hoàng.
Trong ngực trống rỗng, Mặc Thời Đình cảm thấy có chút mất mát không giải thích được.
Lúc này, Tống Vân Khuyết lại nghiêng đầu: "Đúng rồi chị Tư, cái chương trình mà em xem, máy quay chị có phải quá ít rồi không? Cũng không biết ai đáng đâm ngàn đao, cố ý cắt giảm hình ảnh chị, đợi đến lúc ông đây tra ra được, nhất định báo thù cho chị."
Tay Lục Dương đang nắm tay lái hơi run lên.
Ai đáng đâm ngàn đao, là cậu chủ của anh ta đó, anh ta biết rõ, nhưng anh ta không thể nói.
Nghĩ đến đây, Lục Dương lặng lẽ liếc gương chiếu hậu, vừa lúc bắt lấy một tia sắc bén trong mắt Mặc Thời Đình, tay lại run lên.
Cố Lê cũng không để ý : "Không sao, dù gì tôi cũng không có ý định làm ngôi sao, góc quay ít thì cứ cho là ít đi."
Chỉ cần sư phụ có thể nhìn thấy là được, nhưng sư phụ, thật sự sẽ nhìn thấy sao? Đề nghị này của Daha rốt cuộc có đáng tin cậy không vậy?
Vừa nghĩ tới sư phụ, trong lòng Cố Lê khó tránh khỏi phiền muộn.
Mặc Thời Đình thu biểu cảm của cô vào trong mắt, đột nhiên thấy có chút bối rối, không nhịn được hỏi cô: "Nếu không muốn vào giới giải trí, tại sao lại đi tham gia chương trình?"