Cố Lê mặc quần đùi, trên đầu gối phải dán một miếng băng gạc, người tinh tường đều nhìn ra đây là bị thương, nhưng mà, bà cụ lại cố ý làm như không thấy.
Một câu quan tâm cũng không có, thấy Cố Lê định ngồi xuống, nét mặt già nua của bà ta ngay lập tức trầm xuống, nhíu mày quát lớn: “Láo xược! Ở nhà họ Mặc, bề trên không cho ngồi xuống thì cô phải đứng cho tôi.”
Mông Cố Lê sắp gặp được sofa, bị bà ta ngăn như thế, đành phải chậm rãi đứng thẳng người.
Được rồi, nể mặt bà cụ lớn tuổi, tạm thời không chấp nhặt với bà.
Vừa mới dừng lại, bà cụ lại tiếp tục kiếm cớ: "Còn đứng đó làm gì? Không mau rót một tách trà cho tôi!"
"Thím Quan không phải đã rót giúp ngài rồi sao? Đây ạ."
Cố Lê chỉ tách trà nóng hổi trên khay trà, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng.
Bà cụ không ngờ cô còn dám mạnh miệng, giận đến cả mặt đều xanh: "Thì sao? Tôi không sai cô được à?"
Cố Lê kiềm chế lại kích động muốn trừng mắt bà, hơi mỉm cười nói: "Vậy ngài muốn uống trà gì, tôi đi lấy ngâm cho ngài?"
"Pha cho tôi một tách trà giống như vậy.”
Bà cụ lãnh đạm mở miệng, thái độ kia rõ ràng chính là muốn hành cô.
Cố Lê tiếp tục nhẫn nhịn: "Đừng, ngài chờ, tôi đi một chút sẽ trở lại."
Cô vừa rời khỏi, bà cụ Tống liền nói nhỏ với thím Lưu: "Bà nói xem, thằng nhóc Mặc Thời Đình kia rốt cuộc là uống lộn thuốc gì? Mà lại cưới người phụ nữ như vậy về nhà? Con bé Vân Tư có chỗ nào không sánh bằng con nhóc này chứ?"
Thím Lưu hơi khom người: "Bà cụ, nếu nói về tướng mạo, mợ chủ này quả thật là rất xinh đẹp, là đàn ông ai cũng thích hình mẫu như vậy."
Bà cụ Tống chán ghét hừ một tiếng : "Hồng nhan họa thủy!"
Ánh mắt Thím Lưu lóe lên, đột nhiên ấp úng nói: "Bà cụ, có chuyện này, lão nô không biết có nên nói hay không?"
Bà cụ Tống nhìn về phía bà ta, ngữ khí ôn hòa: "Bà ở bên cạnh tôi hầu hạ mấy chục năm rồi, có cái gì không dám nói chứ? Mau nói đi."
"Vâng."
Thím Lưu cung kính báo cáo : "Tối hôm qua lão nô nhàm chán mở TV, vừa vặn thấy chương trình ‘Một nghìn mỹ nữ nổi tiếng’, mợ chủ cũng xuất hiện ở trong đó, mợ chủ có phải là định làm ngôi sao không?"
“Hả?”
Đôi mắt bà cụ Tống đột nhiên trừng lớn : "Con nhóc kia dám…."
Vừa kích động, bà cụ suýt chút nữa thì không đứng lên được.
Bà ta che ngực, khó chịu thở mấy lần, mới nói tiếp: "Lẽ nào thực sự là vậy!"
Con nhóc chết tiệt này, định đến gieo vạ cho cháu trai bà ta mà.
Quá xinh đẹp đúng là không tốt, những người dựa vào sắc đẹp để tiến vào giới giải trí, đều là những thứ đê tiện không an phận, như cô gái năm đó....
Vừa nghĩ tới người phụ nữ hại chết con trai bà ta, trong lòng bà ta lập tức oán hận, mà đúng lúc này, Cố Lê bưng tách trà nóng đi vào.
Thấy cô, bà cụ lại giận không chỗ phát tiết, trong nháy mắt đem tất cả sự thù hận chuyển lên người cô.
Vì thế, khi Cố Lê đi tới trước mặt bà ta, hai tay vừa dâng tách trà thì chớp mắt một cái, bà ta vung tay lên hung hăng hất tách trà đi.
Nước trà nóng đổ hết vào người Cố Lê, đau đến mức khiến cô đứng tại chỗ kêu lên thành tiếng, mà cốc sứ dĩ nhiên đã vỡ đầy đất.
Bà cụ này quả thực không thể nói lý!
Cố Lê nhịn đau, chạy vọt vào toilet, định dùng nước lạnh cọ rửa bắp đùi bị phỏng.
Ai ngờ, vừa mới mở vòi sen, còn chưa kịp tiến hành xử lý, thì nghe thím Lưu la lên: "Bà cụ....Người đâu mau tới đây, bà cụ bị nhồi máu cơ tim, ngất xỉu rồi!"
Đệt!
Bà cụ lại bị bệnh tim?
Không được! Bà cụ ngàn vạn lần không thể chết được!
Nghĩ đến đây, Cố Lê không để ý tới chân của mình bị phỏng nữa, liền chạy ra ngoài.
Thấy thím Lưu bảo hai người vệ sĩ đỡ bà cụ nằm trên đất dậy, huyệt thái dương Cố Lê thình thịch nhảy lên, lập tức ngăn lại: "Không được nhúc nhích! Các người làm như vậy sẽ hại bà cụ."