"Được! Tôi đồng ý với cô."
Trình Dĩnh gật đầu, cười thầm Cố Lê ngốc nghếch.
Dù cho mình có thua thì đã sao, mình cũng không phải là nghệ sĩ, xin lỗi ở trên Weibo cũng chỉ như gãi ngứa, mà cô ta nếu như thua, thì đánh đổi hơi nặng đấy...
Còn tưởng rằng cô ta thông minh lắm, hóa ra chỉ là con nhóc ngu ngốc.
Trình Dĩnh càng nghĩ càng đắc ý.
Đạo diễn Dương ở bên cạnh cuống lên, vừa định mở miệng ngăn cản, thì bị Tiết Hoài Mạch cắt ngang lời: "Vậy liền bắt đầu đi."
Đạo diễn Tiết đã nói như vậy, hai vị ban giám khảo khác càng không có ý kiến.
Cố Lê nói với Tiết Hoài Mạch: "Những phim điện ảnh của đạo diễn Tiết tôi đều đã xem qua, ngài có thể tùy tiện chọn một nhân vật, tôi sẽ diễn."
Tiết Hoài Mạch bị thái độ tự tin của cô chọc cười: "Cô đã tự tin như thế, vậy diễn cái này đi."
Ông ta vừa nói xong, liền móc ra một phần kịch bản đưa cho cô.
Cố Lê vừa tiếp nhận, liền thấy là kịch bản ngắn trong phim điện ảnh ‘Khuynh Thành’.
‘Khuynh Thành’ là bộ phim cổ trang sắp tới sẽ do Tiết Hoài Mạch làm đạo diễn, trừ nhân vật nam ra thì nhân vật nữ cũng rất quan trọng, nhưng chưa quyết định được người nào, nghe nói sở dĩ ông ta đồng ý làm giám khảo chương trình này là vì muốn chọn diễn viên cho vai diễn này.
Cố Lê nghiêm túc đọc, rất nhanh đã bị những tình tiết trầm bổng chập chùng hấp dẫn.
Đoạn này nói về Thiên Vũ con gái của tướng quốc, vì cứu người trong lòng đã mất tích trong chiến tranh tên Tần Qua mà một mình đi vào nước địch, trải qua thiên tân vạn khổ[1] cuối cùng cũng tìm được người, nhưng lại phát hiện đối phương là thái tử của nước địch, lúc ấy nàng vô cùng tuyệt vọng.
[1] trăm nghìn cay đắng
Nội dung cốt truyện chỉ ngắn trong một tờ giấy, mà đã miêu tả nổi căm hận và tình yêu của Thiên Vũ vô cùng sâu sắc.
Không thể không nói, vào khúc mấu chốt đặc sắc, kể cả diễn viên có kỹ thuật diễn cũng chưa chắc có thể lột tả được, huống hồ chi người nghiệp dư như Cố Lê.
Cho nên, Trình Dĩnh vui vẻ khi thấy cô diễn đoạn này..
Sau mấy phút Cố Lê cẩn thận nghiên cứu, liền để kịch bản sang một bên, bắt đầu nhập vào trong vai diễn.
Không có lời thoại, chỉ biến hóa bằng ánh mắt.
Sau một giây nhìn thấy người trong lòng đó là mừng rỡ, lúc biết được thân phận đối phương thì không dám tin, phẫn nộ, oán hận, đến cuối cùng là tuyệt vọng...
tia sáng trong mắt cô gái biến mất, sau đó là sự đau thương bao phủ lấy cô, thân ảnh cô gái nhỏ sụp đổ, lây nhiễm tất cả mọi người ở đây...
Phòng nghỉ ngơi lớn hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đắm chìm trong sự đau khổ của Thiên Vũ, thẳng đến khi diễn xong, mọi người mới kinh ngạc tỉnh lại.
"Không tệ!"
"Rất tốt!"
"Quá tuyệt vời, cô Cố."
Hứa Tiến, Giang Thành, còn có đạo diễn Dương không hẹn mà cùng lên tiếng tán thưởng.
Cố Lê cười nói cảm ơn, nhìn về phía Trình Dĩnh: “Cô Trình, cô cảm thấy thế nào?"
"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua."
Sắc mặt Trình Dĩnh vô cùng khó coi.
Nếu sớm biết con nhóc này lợi hại như vậy, cô ta đã không cá cược, để hoàn toàn thua thế này.
Cố Lê nghịch ngợm nhắc nhở: "Đêm nay cô đăng bài xin lỗi tôi trên weibo, nhớ tag @ tên tôi nha."
"Hừ!"
Trình Dĩnh hừ lạnh, giẫm giày cao gót tức giận rời đi.
Cố Lê đi tới trước mặt Tiết Hoài Mạch, hai tay cầm kịch bản trả lại cho ông ta: "Đạo diễn Tiết, tôi trả lại cho ngài."
Ánh mắt Tiết Hoài Mạch thâm thúy nhìn cô, trầm mặc thật lâu, đột nhiên hỏi: "Cô có hứng thú diễn nhân vật Thiên Vũ này không?"
"Hả?"
Cố Lê thụ sủng nhược kinh, không ngờ tới ông ấy lại vừa ý mình.
"Cô rất thích hợp."
Tiết Hoài Mạch thật lòng nói.
Mặc dù tính tình ông ta nóng nảy, nhưng thái độ làm người rất chính trực, là một đạo diễn yêu thích nhân tài, đương nhiên không muốn buông tha mầm mống tốt như vậy.