"Ừm, nhỏ hơn 1999 ngày."
Cố Lê: "..."
Có thể đừng nói ra được không?
Thím Quan nhìn hai người dùng mắt tương tác, mà trong lòng cười thầm, xem ra tình cảm của cậu chủ và mợ chủ phát triển thần tốc rồi, đến cả hai người chênh lệch nhau 1999 ngày cũng tính ra, haha.
...
Ăn cơm tối xong, Cố Lê đi theo Mặc Thời Đình vào phòng làm việc.
Cô biết rõ, anh đây là muốn ngả bài với cô.
Mặc dù cho thấy rằng anh đã tin tưởng cô, nhưng cho dù như vậy, trong lòng cô vẫn thấp thỏm.
"Kí tên."
Lúc đang ngẩn ngơ, Mặc Thời Đình đột nhiên cầm một phần văn kiện để trên bàn ở trước mặt cô.
Cố Lê giật mình một cái, tay run run.
Mặc Thời Đình an vị ở trên ghế xoay đối diện cô, nhướng cằm của mình thúc giục cô nhanh lên một chút.
Cố Lê liếc mắt nhìn anh một cái, cắn môi, nghiêng thân qua lấy văn kiện cầm lên.
"Thỏa thuận trong hôn nhân?"
Lông mi cong vểnh của cô gái nhẹ chớp một cái, rồi tiếp tục xem.
"Nhà trai Mặc Thời Đình, nhà gái Cố Lê, bằng lòng tuân thủ khế ước hôn nhân ở dưới đây..."
Nội dung trong hai tờ giấy A4, chỉ một phút cô đã xem xong.
Những điều khoản khác cô không có xem kỹ, dù sao thì bên trong cũng có một dòng là hai bên đồng ý kết thúc hôn nhân sau một năm...
Chỉ lo anh đổi ý, Cố Lê hỏi cũng không hỏi, cầm bút ký tên màu đen bên cạnh, ký rồng bay phượng múa[1] tên mình lên.
[1] 龙飞凤舞 : lối viết phóng bút, nét chữ đýa một cách tự nhiên, thoải mái, bay bướm
Nhìn chuỗi thao tác của cô, Mặc Thời Đình không khỏi mỉm cười : "Cô chắc chắn không cần sửa lại?"
"Không cần không cần."
Cố Lê liên tục khoát tay, rồi lập tức đưa bút cho anh: " Anh Đình, nhanh ký đi, nhanh."
Mặc Thời Đình nhận bút, phối hợp kí tên mình xuống.
Mọi chuyện đã định, cuối cùng Cố Lê cũng thở ra một hơi.
Mặc Thời Đình cất kỹ văn kiện, khóa vào tủ bảo hiểm.
Cố Lê nhất thời hào hứng, không nhớ tới phải lấy về cho mình một bản, sau đó, cũng quên mất luôn việc này.
...
Mặc Thời Đình theo ước định, đêm đó thả Daha ra.
Daha vừa được tự do, liền gọi điện thoại cho Cố Lê.
Lúc này, Cố Lê vừa mới tắm xong, nghe điện thoại di động kêu, lập tức nghe: "Daha, thật xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến cậu. Mặc Thời Đình có gây khó dễ cho cậu không?"
"Em không sao, chị hai."
Daha nói nhẹ như mây gió, tiếp theo quan tâm hỏi: "Mà cơ thể chị khỏe hơn chưa?"
"Ừm, ổn rồi."
"Sau này chị đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, nếu như chị xảy ra chuyện gì, em biết ăn nói thế nào với gia chủ đây?"
Vừa nghe hai chữ ‘Gia chủ’, ý cười bên khóe miệng Cố Lê đột nhiên cứng đờ.
Daha như không nghe ra, than nhẹ nói: "Chị hai, qua một thời gian ngắn nữa là đại thọ gia chủ, chị có định trở về một chuyến không?"
"Nói sau đi."
Cố Lê mặt lạnh đáp lại, tay vô thức siết chặt điện thoại di động.
Biết rõ cô không thích nói đề tài này, Daha đành chuyển sang chuyện khác : "Lát nữa em đi nước ngoài, một tuần sau sẽ về. Tối mai phát sóng tập đầu tiên show ‘một nghìn mỹ nữ nổi tiếng ‘, chị nhớ xem nha."
"Ừ."
Cố Lê khẽ vuốt cằm, hiển nhiên là không để bụng.
Daha vẫn còn tiếp tục: "Còn liên quan đến thành lập công ty giải trí, chờ sau khi em về nước, sẽ mang phương án cho chị nhìn."
"Ừm."
"Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất việc quan trọng nhất, ly hôn của chị và Mặc Thời Đình sao rồi?"
"Thỏa thuận rồi, sau một năm sẽ ly hôn."
Nhắc tới Mặc Thời Đình, Cố Lê rốt cuộc cũng một chút tinh thần, nghiến răng cảnh cáo Daha : "Nhớ kỹ, quản tốt cái miệng của cậu đó."
Cậu đã bị Mặc Thời Đình nhìn chằm chằm, mà tên đàn ông kia thông minh như vậy, lỡ như chưa từ bỏ ý định còn tiếp tục điều tra, vậy thì phiền toái.
Cô không thể không phòng.
Nghe Daha đồng ý rồi mới cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, sáu giờ rưỡi, Cố Lê bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Dụi đôi mắt mơ hồ, cô vừa ngáp vừa đi mở cửa.
Mở cửa, nhìn thấy người tới, cô liền ngẩn ra, vừa phản ứng lại, sợ đến cơn buồn ngủ cũng biến mất.