Mục lục
Hầu Môn Khuê Tú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Phong thấy Chu Mi khóc lóc ào ào rất là đau lòng. Vì vậy ngẩng đầu kêu một tiếng "Mẫu thân..." Ngẩng đầu thấy sắc mặt lão phu nhân âm trầm, đem những lời cầu tình trong miệng nuốt xuống.

Lão phu nhân dẫn nhóm nữ quyến dâng hương vào phủ cũng không quay đầu lại.

Lão phu nhân nói mấy câu rất rõ ràng. Chu Mi thanh danh là một nữ tử bừa bãi, để cho nàng ta ký khếước bán thân vào Hầu phủ chẳng qua là thương hại nàng ta có cốt nhục của Hầu gia, bằng không muốn vào cửa Hầu phủ đó chính là vọng tưởng.

Người vây xem tự nhiên cũng nghe rõ lời lão phu nhân, trong lòng cũng tự hiểu. Đến cả tiểu hộ nạp thiếp cũng muốn tìm một nữ tử trong sạch huống chi đây là Hầu phủ.

Chu tam tiểu thư này không những vô liêm sỉ, còn không biết xấu hổ chạy đến náo tới cửa.

Thực sự là vô sỉ cực kỳ.

Mọi người thấy nhóm người lão phu nhân đi vào cũng dần dần tản ra đi mất.

Sự tình sao có thể như vậy?

Nàng da mặt dày vừa khóc vừa gào tới cửa, có nhiều người xem như vậy, lão phu nhân coi như không để ý tới danh dự Hầu phủ cũng nên vì đứa bé trong bụng nàng mà cho nàng vào cửa không phải sao?

Nàng thật không ngờ lão phu nhân lòng dạ ác độc như vậy.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Vừa không thể được như mong muốn còn bị người ta chà đạp xuống vũng bùn.

Chu Mi ngước mắt nhìn Thẩm Phong người vẫn làm nàng động tâm như trước, bất giác vừa ủy khuất vừa không cam lòng vừa bi phẫn. Những giọt lệ dịu dàng tụ đầy viền mắt giống như mưa xuân tháng ba nhỏ giọt.

"Mi nhi, đừng khóc." Thẩm Phong đau lòng lấy tay lau nước mắt trên mặt Chu Mi.

"Tiểu thư, người đừng khóc, cẩn thận hài tử trong bụng." Trình ma ma lau nước mắt khuyên nhủ.

"Hầu gia..." Chu Mi khẽ kêu một tiếng, im lặng khóc thút thít. Cũng không nói gì khác với hắn, đôi mắt ủy khuất ẩn nhẫn nhìn Thẩm Phong.

Tay Trình ma ma giúp Chu Mi vén những sợi tóc lòa xòa nói "Phu nhân không yên lòng tiểu thư, cố ý để nô tỳ lưu lại chăm sóc người."

Chu Mi khóc gật đầu.

Trình ma ma quỳ xuống cung kình dập đầu với Thẩm Phong nói "Hầu gia, tiểu thư từ nhỏ đã được lão gia và phu nhân nâng niu trong tay. Nay tiểu thư ở kinh thành chỉ có một mình, tiểu thư chỉ có thể dựa vào ngài."

Tay Thẩm Phong đem Chu Mi kéo lên đồng ý nói "Mi nhi, nàng yên tâm. Ta nhất định sẽ không để cho nàng, cho hài tử của chúng ta chịu ủy khuất."

Thẩm Phong nói xong quay đầu nhìn cửa lớn Hầu phủ. Tuy nói vậy nhưng nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào cho phải. Suy nghĩ một chút nói với Chu Mi "Nàng tốt nhất cứ an thai. Mẫu thân cũng chỉ là nhất thời tức giận. Chờ lão nhân gia bớt giận ta liền thuận lợi vui vẻ nghênh nàng vào cửa. Hôm nay trời đã trễ thế này, ta trước tiên sai người đưa nàng về nhà trọ. Ta đã cho người đi tìm nhà rồi. Nàng tạm thời ủy khuất ở nhà trọ vài ngày."

Nghe ý tứ của hắn là trong lúc chờ lão phu nhân hết giận để cho mình ở ngoại thất bên ngoài.

Chu Mi ngắm Hầu phủ trang nghiêm nguy nga ứa nước mắt.

Trình ma ma đứng dậy đỡ Chu Mi, nhẹ giọng khuyên nhủ "Tiểu thư, Hầu gia nói cũng không sai. Rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm. Chờ tiểu thư sinh được con trai, lão phu nhân tự nhiên sẽ gật đầu đáp ứng Hầu gia, không vui cũng phải đón ngài vào cửa."

Không vào Hầu phủ?

Chu Mi nhíu mày đầu khẽ động "Thế nhưng Hầu gia nếu là..."

Nếu là sinh nữ nhi thì sao đây?

Lúc này nàng tiến thoái lưỡng nan.

Cứ như vậy tiến Hầu phủ nàng không cam tâm.

Nàng đã không còn đường lui. Không vào Hầu phủ nếu sinh không phải con trai thì sao đây? Chỉ sợ đến lúc đó Hầu lão phu nhân sẽ càng không gật đầu.

Trình ma ma nhìn Chu Mi lớn lên tự nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, sửng sốt một chút lập tức cười nói "Tiểu thư ngài là người có phúc, chắc chắn tâm nguyện sẽ thành sự thật."

Nói xong Trình ma ma cúi đầu im lặng.

Cái này ngộ nhỡ sinh là nữ nhi thì?

Tiểu thư sau đó phải làm sao bây giờ?

Thẩm Phong suy tư một chút nói "Mi nhi, hôm nay nếu đã tới liền lưu lại đi. Khế ước bán thân này nàng cứ theo ý tứ mẫu thân đi. Sau đó ta với nàng đòi khếước bán thân trả lại tự do cho nàng làđược."

Chu Mi ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong trước mắt.

Mặc dù đã ngoài ba mươi nhưng ngọc thụ lâm phong, nho nhã anh tuấn.

Nam tử trẻ tuổi không có khí chất trầm ổn và thong dong như vậy.

Mị lực lắng đọng của năm tháng.

Lần gặp gỡ đầu tiên kia trái tim thiếu nữ của nàng liền rung động.

Có lẽ là ông trời se duyên để cho bọn họ cùng lúc gặp nhau.

Sự tình ở Vương phủ do nàng an bài hết sức cẩn thận, nhưng dù không muốn cũng đã thành công dã tràng.

Hắn thỉnh chỉ, Hoàng Thượng ý tứ lại không rõ. Chuyện nàng có hài tử cứ như vậy bại lộ, như có một đôi tay vô hình điều khiển.

"Tiểu thư, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt." Trình ma ma suy nghĩ một chút, nói nhỏ bên tai Chu Mi.

Chu Mi càng thêm do dự.

"Mi nhi, lúc này tình hình lời người đời đáng sợ. Mẫu thân cũng là bất đắc dĩ mới nói ra lời ấy. Chờ sự tình lắng xuống mẫu thân cũng sẽ không truy cứu nữa. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho nàng ủy khuất." Thẩm Phong nói.

Chu Mi suy tư nửa ngày lúc này mới đỏ mắt gật đầu "Ta nghe Hầu gia."

Mắt Thẩm Phong lộ ra vui mừng như điên.

++++

Đến hậu viện, lão phu nhân lên tiếng mọi người đều mỏi mệt cả một ngày đều tự về nghỉ ngơi.

Trong viện trải khắp ánh mặt trời chiều. Lý Vân Nương lôi kéo Thanh Ninh đi sương phòng phía tây nói "Ninh nhi, Cẩm viên bên kia không có khả năng thiếu người chủ tử là con."

"Ninh nhi muốn cùng nương." Thanh Ninh ôm cánh tay Lý Vân Nương làm nũng.

"Qua năm cũng là mười bốn rồi, là đại cô nương, sao lại làm nũng giống một tiểu oa nhi như vậy." Lý Vân Nương cưng chìu nhéo mũi Thanh Ninh.

"Ở trước mặt nương, Ninh nhi mãi mãi là tiểu oa nhi." Thanh Ninh dựa vào vai Lý Vân Nương.

Tâm tư con gái Lý Vân Nương không hỏi lý do cũng biết. Giúp Thanh Ninh sửa lại ống tay áo, Lý Vân Nương ôn nhu nhìn Thanh Ninh nói "Đúng vậy, ở trong lòng nương con mãi mãi cũng là tiểu oa nhi. Nương sẽ không để cho người ta bắt nạt, càng sẽ không để cho người ta đoạt đi tôn quý của con. Con yên tâm quay về Cẩm viên đi. Người trong viện, chính con làm chủ. Ăn cây táo rào cây sung nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt."

Thanh Ninh cười gật đầu "Vâng. Con quay về Cẩm viên."

Tắm rửa xong Thanh Ninh thoải mái ngồi trên giường mềm khép hờ mắt hỏi "Bên ngoài có tin tức gì?"

"Tiểu thư, bên hiệu thuốc bắc bốc thuốc có một người làm thuê có biểu ca cưới một lão bà, là nha đầu một năm trước Chu gia thả ra ngoài." Tôn ma ma trả lời.

Thanh Ninh mở hai mắt, ánh mắt lạnh như sương, sau lại khép hờ tiếp tục hỏi "Đỗ Quyên có động tĩnh gì không?"

Trong khoảng thời gian này nàng chuyên tâm ở Mộ Lan viện, chuyện bên này không rảnh quan tâm.

"Nha đầu kia ngược lại vẫn như cũ. Nhưng là nô tỳ nhìn tâm tư nàng ta sống quá phận, rất thân cận với người bên cạnh Nhị phu nhân..." Tôn ma ma êm ái giúp Thanh Ninh lau tóc nói.

Đang nói chuyện Ngọc Trâm đi đến nhíu mày nói "Đại tiểu thư, Chu tam tiểu thư theo Hầu gia vào phủ."

Chu Mi cứ như vậy thỏa hiệp?

Thanh Ninh suy nghĩ một chút mím môi cười "Ma ma, ngày mai bảo bọn họ chuẩn bị điểm tâm sớm một chút. Ta muốn đi thỉnh an tổ mẫu."

Có thể để cho Chu Mi thỏa hiệp tất là cha nàng đồng ý trả nàng ta khếước bán thân.

Khế ước bán thân sao? Cứ ký như vậy, đến lúc đó vào trong tay ai còn chưa biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK