Sắc mặt khó coi còn có Tống Tử Dật.
Thẩm Phong và Tống Tử Dật đứng cách nhau không xa, âm u nhìn bóng lưng Tiêu Lĩnh cùng Tô Phỉ dần khuất, lúc sau mới nhấc chân đi lên phía trước.
Quan viên đứng một bên muốn xem trò hay, thấy người đều đã rời khỏi, không có gì vui mắt, liền vội vã tản đi.
Nghe tin người trong cung đến truyền chỉ, Lý Vân Nương gấp rút phân phó hạ nhân đưa công công truyền chỉ thỉnh đến chính sảnh.
Sau đó cùng Thanh Ninh chuẩn bị một phen, rồi vội vàng tới chính sảnh, quỳ xuống đất tiếp chỉ.
Việc tứ hôn này, Lý Vân Nương và Thanh Ninh trong lòng đều có chuẩn bị, không có gì kinh ngạc, nhưng lại nghe thấy ngày đại hôn vào mười sáu tháng chín, hai mẹ con không khỏi có chút ngạc nhiên.
Kinh ngạc qua đi, Lý Vân Nương vội cám ơn tiếp chỉ, sau đó mời công công truyền chỉ uống trà, công công chúc mừng Lý Vân Nương, uống hai hớp trà liền đứng dậy cáo từ.
Lý Vân Nương thưởng phong bao hồng, sau đó phân phó Lý bá đưa tiễn.
Ngoại trừ vài nha đầu bà tử tâm phúc bên cạnh Lý Vân Nương biết rõ một hai, những người làm còn lại đều rất kinh ngạc, nhưng trong lòng mọi người lại vô cùng cao hứng.
Hoàng Thượng tứ hôn cho phu nhân và Tiêu đại tướng quân.
Phu nhân tính tình rất lương thiện, đối với nô tài bọn họ đều vô cùng tốt, hơn nữa bọn họ đều là trung bộc Lý gia, phu nhân có nơi quy túc tốt, bọn họ làm nô tài đương nhiên trong lòng vô cùng cao hứng.
Hơn nữa, Đại tướng quân hôm nay còn được phong hầu!
Mai ma ma và đám người Thu Bội đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không khỏi có chút bận tâm, ngày đại hôn... chẳng phải quá gấp hay sao?
Mai ma ma khẩn trương nhất: "Phu nhân, hôm nay mùng bảy, chưa đến mười ngày nữa là đại hôn, chuẩn bị kịp không đây?".
Đồ chuẩn bị cho đại hôn rất nhiều đó.
Lý Vân Nương suy nghĩ một chút, nói: "Không sao, thời gian eo hẹp, nhưng đồ cần chuẩn bị, kỳ thật cũng không nhiều".
Của hồi môn trong tay nàng không cần chuẩn bị, đều là có sẵn.
Thanh Ninh cũng không khẩn trương, gật đầu đồng ý lời của Lý Vân Nương: "Đúng vậy, có tiền có thể sui khiến ma quỷ, thời gian tuy eo hẹp, nhưng đồ chuẩn bị đương nhiên sẽ không thiếu".
Thanh Ninh nói xong, quay đầu phân phó Thu Tú: "Thu Tú, ngươi mau đến Minh Hoa đường, bảo chưởng quỹ đem các tú nương có công phu may vá tốt nhất đều đưa tới đây, còn nữa, mang gấm góc tốt nhất của Minh Hoa đường toàn bộ đưa đến".
Người may vá trong phủ nhất định không đủ dùng, cũng may có Minh Hoa đường, đồ cưới tất nhiên trong mấy ngày có thể chuẩn bị kịp.
À, còn đồ trang sức, Mai ma ma phản ứng trước tiên: "Còn có đồ trang sức, gia sản của phu nhân không có tiệm trang sức, may mà trong kinh thành cửa tiệm trang sức nhiều, đi mua cũng tiện. Quay đầu lại, nô tỳ sẽ an bài người đi thỉnh Lâu chưởng quỹ mang đồ trang sức đến cho phu nhân chọn".
Đương nhiên phải mua thêm đồ trang sức mới! Thanh Ninh gật đầu: "Được". Quay sang phân phó Thu Hoàn: "Ngươi đi phân phó người chuẩn bị một sân viện cho tú nương ở", muốn may kịp đồ cưới, phải để tú nương ở tại Lý trạch cho tiện.
Khung chiêng gõ trống một hồi, Thu Tú và đám người Thu Bội gấp rút ra cửa, Thu Hoàn dẫn theo người đi dọn dẹp một viện tử bỏ trống để dành cho tú nương.
Thanh Ninh, Lý Vân Nương và Mai ma ma cùng nhau thương lượng chuyện còn lại.
Rất nhanh, chưởng quỹ Minh Hoa đường liền dẫn theo mười sáu tú nương và vài xe vải vóc chạy tới.
Đông gia* có tin mừng, chưởng quỹ cười không khép miệng
(đông gia: chủ nhân)
Lý Vân Nương trước tiên để Thu Hoàn dẫn tú nương tới viện tử an trí, sau đó mới bắt đầu chọn lựa vải vóc.
Giá y phải làm, còn có chăn, y phục bốn mùa, nội y, vớ, đều phải chuẩn bị, thời gian eo hẹp, mặc dù không thể làm mấy rương, nhưng vẫn cần có.
**
Editor: Ngọc Thương
Ăn cơm trưa xong, Tiêu Lĩnh tới.
Thanh Ninh cười hành lễ với hắn.
"Mau miễn lễ", người có hỉ sự, tinh thần sảng khoái, Tiêu Lĩnh cười đến mức mặt đều nở hoa.
"Sao chàng tới lúc này? Đã dùng cơm chưa?", sắc mặt Lý Vân Nương hiện lên một đoàn đỏ ứng, ôn nhu hỏi.
"Dùng rồi", Tiêu Lĩnh gật đầu: "Từ giờ tới trước khi qua năm mới, chỉ có ngày mười sáu tháng này là ngày may mắn nhất, cho nên thời gian có chút gấp gáp, hay là để ta đưa người đến cho nàng sai bảo? Bọn họ mặc dù không quen thuộc kinh thành, nhưng rất am hiểu chân chạy công việc".
"Không cần, bọn họ ở biên quan chịu nhiều cực khổ, khó mấy khi được trở về thế này, cứ để bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, nhân thủ bên này ta đủ rồi", Lý Vân Nương cười đáp.
"Được", Tiêu Lĩnh cũng không kiên trì: "Vậy nếu nhân lực không đủ, đến lúc đó phải cho người đi nói với ta một tiếng".
Lý Vân Nương gật đầu.
"Hoàng Thượng thương cảm hai người chúng ta không có trưởng bối, nên phái người Nội Vụ phủ và Lễ bộ đến giúp", Tiêu Lĩnh lại nói.
Thời gian eo hẹp, hai tân nhân phía trên không có trưởng bối, cho nên Hoàng Thượng cố ý an bài người đến giúp xử lý hôn lễ.
Lý Vân Nương sửng sốt một hồi, lập tức gật đầu.
Tiêu Lĩnh nói thêm đôi câu, sau đó mới cáo từ.
Lý Vân Nương gấp rút, Tiêu Lĩnh cũng gấp rút. Tiêu Lĩnh vừa chuẩn bị đại hôn, vừa vội vàng bày trí Hầu phủ mới được ban thưởng.
Lần gặp mặt sau của hai người sẽ là trong đám cưới.
Lý trạch ngập tràn trong vui sướng.
Kinh thành cũng vì chuyện tứ hôn này mà nổ oanh oanh.
Mấy ngày vừa rồi Hoàng Thượng vẫn luôn không tỏ ra ý tứ gì, khiến mọi người nghĩ rằng Hoàng Thượng không cho phép, ai ngờ hôm nay liền tứ hôn.
Không thể nghi ngờ, tất cả mọi người đều vừa hâm mộ, vừa ghen tị với mẹ con Lý Vân Nương và Thanh Ninh.
Đoạn thời gian trước, đại gia còn đang thương xót cho hai mẹ con. Chỉ trong chớp mắt, hai người gặp được vận may, khiến ai nấy đều ghen tị đỏ mắt.
Có chuyện kình bạo, tất cả mọi người nghị luận về Tiêu Lĩnh và Lý Vân Nương khí thế ngất trời, về phần chuyện của Hưng Ninh hầu phủ, ít người chú ý tới, chỉ truyền đi việc Bùi thị tới La phủ dập đầu nhận sai, nhưng không khiến mấy ai hứng thú.
Người không liên quan thì không chú ý, không hứng thú.
Nhưng người Bùi phủ nghe được, thiếu chút nữa nhảy hết cả lên.
Nhất là Bùi đại phu nhân Thái thị, tức giận đến mức đem chung trà trong tay đập nát: "Đúng là đồ vô dụng, chỉ cần một mực nói không phải mình làm, không có bằng chứng thì dì còn làm gì được? Cùng lắm là bắt đứa nô tài kia thôi, kể cả nô tài kia có khai ra, chỉ cần không nhận, dì và Hầu gia còn có thể thế nào?".
"Có lẽ là đã phát sinh chuyện gì đó, nếu không cô nãi nãi làm sao lại nhân tội như thế?", ma ma tâm phúc phân phó nha đầu thu thập mảnh vụn trên mặt đất xong, đuổi nha đầu ra ngoài, sau đó mới lên tiếng.
"Ả không vì nữ nhi Bùi gia ta ngẫm lại, thì cũng nên vì nữ nhi của mình mà ngẫm lại chứ!", Thái thị cau mày.
Lần này hạ thuốc để Hầu gia không sinh được con trai, nhưng Hầu gia là đại bá, là ca ca của chồng ả!
Hại con nối dòng của người ta, tâm tư quá độc ác!
Bùi thị là người Bùi gia, truyền ra ngoài không tránh khỏi sẽ liên lụy tới thanh danh của nữ nhi Bùi gia.
Còn nữ nhi của ả nữa, có mẫu thân ác độc như vậy, hôn sự của nó cũng bị ảnh hưởng.
Nếu không phải... nếu không phải Hạo nhi bị phế, nàng làm sao phải để con trai mình cưới Thẩm Thanh Vận?
Thái thị suy nghĩ một chút, đứng dậy đi tới viện tử của Bùi lão phu nhân. Lần này chắc chắn Bùi thị sẽ về nhà xin giúp đỡ, muốn Bùi gia ra mặt cho ả!
Hừ, lần này nàng sẽ cho ả nếm thử đau khổ! Nghĩ đến con trai, trong lòng Thái thị càng hận chết Bùi thị, nếu không phải do ả ra chủ ý, con trai nàng sao bị phế?
"Mẫu thân, cô nãi nãi tuy là muốn tốt cho cô gia*, cũng là vì suy nghĩ cho hai đứa cháu ngoại, nhưng mà Hầu gia lại là ca ca ruột thịt của cô gia...".
(cô gia: chồng của bà cô, bên ngoại gọi là cô gia)
Thái thị thấy mặt Bùi lão phu nhân không vui, dừng một chút nói tiếp: "Cô nãi nãi vì muốn tốt cho cô gia, cỏ lộc hàm kia cũng không đả thương người, nhưng mà, thế nhân lại không hiểu như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ nói cô nãi nãi lòng dạ ác độc...".
Thái thị thở dài một hơi: "Cũng may Vận nhi và Hạo nhi đính hôn, nếu không, Vận nhi còn không biết sẽ bị người đời nói thành thế nào? Còn có... Còn có các cô nương trong phủ chúng ta, nói không chừng sẽ gặp tai bay vạ gió".
Nói xong lấy khăn ra chùi khóe mắt.
Bùi lão phu nhân nhíu mày: "Được rồi, đừng nói nữa, ta biết là ngươi lo lắng cho các vị cô nương trong phủ", con dâu mình có tâm tư gì, trong lòng Bùi lão phu nhân cũng rõ ràng, nàng là đang lo lắng cho hôn sự của mấy đứa cháu gái sẽ bị ảnh hưởng, về phần nữ nhi bên kia...
Chuyện lần này, Bùi gia xác thực không tiện ra mặt, nếu là nhà bình thường khác, xảy ra chuyện như vậy, nữ nhi sẽ bị đuổi về nhà mẹ đẻ! Nhưng lão phu nhân Hầu phủ và bà là thân tỷ muội, nữ nhi cùng lắm chỉ bị phạt, có thể sẽ không có gì quá nghiêm trọng.
"Là con dâu nhiều lời", Thái thị kính cẩn nghe theo, cúi đầu, che giấu đắc ý dưới đáy mắt.
**
Editor: Ngọc Thương
Cả ngày hôm nay, trong lòng Thẩm Phong như bị chặn một khối đá lớn, Tiêu Lĩnh kia được phong hầu? Ngày đại hôn của bọn họ chính là mười sáu tháng này!
Thẩm Phong rất khó chịu, thế nhưng chỉ áp ở trong lòng.
Hắn có thể đi ngăn cản Lý Vân Nương tái giá sao?
Không thể!
Đây là Hoàng Thượng tứ hôn, hắn còn có thể thế nào?
Vốn muốn đến nha môn, tìm nơi thanh tĩnh để uống rượu, không ngờ vừa ra khỏi cửa liền thấy người lão phu nhân phái tới, nói là Nhị phu nhân đã đi nhận lỗi, La Thủy Nguyệt cũng đã bớt giận, bảo hắn tới La phủ đón La Thủy Nguyệt về nhà.
Thẩm Phong đè suy nghĩ trong lòng xuống, vẫn nên đi La phủ đón La Thủy Nguyệt.
Hôm nay Hoàng Thượng tứ hôn, trong lòng hắn càng hận chết bọn người chi thứ hai.
Đón La Thủy Nguyệt trở lại, sau đó ở riêng.
Nhắm mắt làm ngơ.
Một cái gia đình đang êm ấm, chỉ bởi vì chi thứ hai mới nháo thành như vậy.
Hắn đã qua ba mươi tuổi, đã đến tuổi sắp được lên chức tổ phụ*, nhưng đến bây giờ một đứa con trai dưới gối cũng không có!
(tổ phụ: ông nội)
Tới La phủ, lần này rất thuận lợi được mời vào trong, bái kiến La phu nhân và La đại nhân.
La phu nhân và La đại nhân không nói gì nhiều, chỉ dặn dò một phen, sau đó nói mấy lời bảo hai người về sau phải hòa thuận chung sống.
Hàn huyên một hồi, Thẩm Phong liền dẫn theo La Thủy Nguyệt cáo từ trở về Hầu phủ.
Về đến Hầu phủ đã là giờ lên đèn.
Hai người đến Mộ Lan viện thu thập một chút, rồi tới Đào Nhiên cư thỉnh an lão phu nhân.
"Đứng lên đi, trở lại là tốt rồi". Thấy La Thủy Nguyệt đã trở lại, lão phu nhân cũng không có bao nhiêu cao hứng, nhịn không được liền dạy bảo đôi câu: "Người một nhà khó tránh khỏi sẽ có va chạm, đại nhi tức, hôm nay ngươi đã là con dâu Thẩm gia, là người Thẩm gia ta, tục ngữ nói, nữ nhi gả đi như bát nước tát ra ngoài, lần sau ngươi không thể cứ tùy hứng như vậy".
Nghe bên ngoài bẩm báo có người đến thỉnh an, lão phu nhân không đợi La Thủy Nguyệt trả lời, thay đổi lời nói, hòa nhã cười hỏi: "Thông gia đại nhân và bà thông gia có khỏe không?".
La Thủy Nguyệt trả lời: "Tạ mẫu thân quan tâm, phụ thân và mẫu thân đều rất khỏe".
Vừa dứt lời, Bùi thị và Thẩm Tránh dẫn theo đám tiểu bối Thẩm Thanh Vận, Thẩm Thanh Nghiên, Thẩm Thanh Ngọc đi đến thỉnh an.
Nói một hồi, lão phu nhân liền đuổi mấy đứa cháu rời đi, ngước mắt nhìn Thẩm Phong và Thẩm Tránh nói: "Sản nghiệp trong phủ mấy ngày nữa liền mang ra sửa sang, chờ sửa sang xong thì ở riêng đi".
"Mẫu thân", Bùi thị kinh ngạc: "Ở riêng? Mẫu thân còn khỏe mạnh, sao phải chia nhà?".
"Mẫu thân, đại ca, đại tẩu, về sau ta sẽ quản giáo nàng thật tốt", Thẩm Tránh quỳ xuống: "Nhà này không thể phân, nếu lúc này phân ra, ta chính là người đắc tội Thẩm gia. Mẫu thân, con sẽ hảo hảo giúp đỡ đại ca, hiếu thuận với mẫu thân ngài".
"Mẫu thân, đại bá, đại tẩu, ta sai rồi", Bùi thị gấp rút phản ứng, vội vàng quỳ gối bên cạnh Thẩm Tránh: "Mẫu thân, con dâu sai rồi, con dâu đáng chết, nhà này không thể phân".
Nói xong trên mặt liền dẫn theo lệ.
"Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sao còn gây tội?", La Thủy Nguyệt nhìn hai người, bén nhọn nói: "Nhà này tốt nhất vẫn nên phân ra, bây giờ thì hạ cỏ lộc hàm, về sau không biết sẽ hạ cái gì nữa? Ta chính là không muốn sau này con của ta không minh bạch liền mất!".
"Đại tẩu, là ta sai rồi, ta không dám nữa" Bùi thị khóc: "Ngươi tha thứ cho ta lần này đi...".
"Đều không cần nói nữa", lão phu nhân ngắt lời.
"Mẫu thân, nhà này không thể phân", Thẩm Tránh ngẩng đầu nói, sau đó nhìn về phía Thẩm Phong: "Đại ca, là ta sai rồi, là ta không để ý quản giáo tốt nữ nhân của mình, ta nhận sai với ngươi, ngươi mau khuyên mẫu thân đi".
"Nhà này, phải chia!", Thẩm Phong đáp.
"Đại ca, ta và ngươi cũng chỉ có hai huynh đệ...", Thẩm Tránh khổ sở nhìn Thẩm Phong.
Lão phu nhân đưa tay: "Tránh nhi, ngươi đừng nói nữa, ta chỉ có huynh đệ các ngươi hai đứa con trai, ta không muốn nhìn thấy các ngươi thủ túc thương tàn".
"Mẫu thân...", Bùi thị lên tiếng.
Thẩm Tránh kéo Bùi thị ý bảo nàng câm miệng, cúi đầu.
Lão phu nhân nói: "Phong nhi là lão đại, chia cho sáu phần, Tránh nhi bốn phần, chờ sửa sang lại xong, liền phân, ta tự là theo chân ở cùng lão đại. Lão nhị, ngươi và toàn gia phải rời đến tòa nhà ở phố Thiên Diệp".
Nói xong lão phu nhân nhìn Bùi thị: "Ngày mai ngươi bắt đầu ở trong viện của mình suy nghĩ về lỗi lầm đi, việc vặt hàng ngày để Dương di nương quản lý".
Bùi thị cắn môi: "Vâng, mẫu thân".
Lão phu nhân mệt mỏi phất tay: "Được rồi, các ngươi đều trở về đi".
**
Editor: Ngọc Thương
Hưng Ninh hầu phủ vội vàng sửa sang lại gia sản ở riêng.
Lý trạch bởi vì đại hôn, bận rộn khí thế ngất trời.
Có Nội Vụ phủ và người Lễ bộ hỗ trợ, tất cả công việc đều sắp xếp đâu vào đấy.
Đến một ngày trước, Lý Vân Nương mới nhớ tới, ngày hôm đó là ngày người nhà mẹ đẻ đi bố trí tân phòng cho tân nương tử*, nhất thời cảm thấy khó xử. Nhà mẹ đẻ nàng đã không còn ai, lại không thể để nữ nhi đi, càng không thể cho người làm đi.
(*: trước đại hôn, người nhà gái phải sang nhà trai trang trí phòng cưới)
Thanh Ninh nghe xong, cũng không biết làm thế nào cho phải.
Đang lo lắng thì bên ngoài có tiểu nha đầu tiến tới, nói Hoàng phu nhân và Hoàng tiểu thư đã đến.
Ánh mắt Thanh Ninh không khỏi sáng lên.
Hoàng phu nhân Liên thị tính tình cởi mở, làm người hào sảng, Tiêu Lĩnh lại từng có giao tình với Hoàng đại nhân, cho nên, thỉnh Hoàng phu nhân hỗ trợ là thích hợp nhất.
Hoàng phu nhân dẫn theo Hoàng Xảo Y cười ha ha vào phòng, đầu tiên là chúc mừng Lý Vân Nương, lại thêm trang*. Nói đôi câu, Hoàng phu nhân thấy sắc mặt Lý Vân Nương có chút không tốt, vội ân cần hỏi: "Sắc mặt ngươi có chút không tốt, có phải do mấy ngày nay bận rộn quá không? Hay là đi mời đại phu đến nhìn một chút?".
(thêm trang: tặng quà cưới cho cô dâu làm của hồi môn mang về nhà chồng)
Lý Vân Nương còn chưa mở miệng, Thanh Ninh đã đem chuyện nói ra.
Hoàng phu nhân cười vui vẻ nói với Lý Vân Nương: "Có cái gì mà khó xử? Nếu ngươi không ngại, ta sẽ nhận làm chuyện này, ta a, cũng có nhiều phúc khí lắm đó".
"Vậy phiền phu nhân rồi", Lý Vân Nương cười đáp.
Hoàng phu nhân vô cùng cao hứng, dẫn người đi Định Tây Hầu phủ.
Thanh Ninh đưa Hoàng Xảo Y đến viện tử của mình, cùng nhau nói chuyện.
Hôn kỳ của Hoàng Xảo Y định vào năm sau, hiện tại cũng khó có dịp được ra ngoài một lần thế này. Chờ Hoàng phu nhân trở lại, Hoàng Xảo Y mới cùng Hoàng phu nhân cùng nhau cáo từ trở về.
Ngày kế, tiết thu đẹp đẽ, trời xanh không mây.
Nhìn Lý Vân Nương trang dung tinh xảo, dung mạo uyển lệ, Thanh Ninh cong khóe miệng.
Kiệu hoa được nghênh đi vô cùng náo nhiệt.
Thanh Ninh mang theo nụ cười xoay người, thấy Tô Phỉ đang tao nhã chậm rãi đi về phía mình, nàng khẽ dừng bước, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn như hoa.