Tô Hoa Anh đang cùng Tô lão phu nhân nói về chuyện trở lại Lệ thành: "Mẫu thân, mấy ngày nữa con phải trở về, tiết trời đang nóng, chi bằng để tỷ muội Mạt nhi ở lại đây bồi ngài nghỉ ngơi mấy ngày". Nàng là đương gia chủ mẫu, nắm trong tay công việc vặt của Hà gia, tự là không thể ở lại nhà mẹ đẻ quá lâu, nàng cùng Tô lão phu nhân đã thương lượng qua, sau tết Đoan Ngọ nàng sẽ mang tiểu nhi tử Hà Như Nguyên về Lệ thành, hai người Hà Như Liên, Hà Như Mạt thì lưu lại kinh thành làm bạn với Tô lão phu nhân một đoạn thời gian.
Nữ nhi phải về, trong lòng Tô lão phu nhân tất nhiên lưu luyến không thôi, mặc dù nữ nhi gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ, nhưng bà cũng rất mong được cùng nữ nhi sống chung thêm mấy ngày. Có điều, bà cũng biết, thân là đương gia chủ mẫu, sao có thể xa nhà quá lâu? Vì vậy liền đáp: "Con cứ việc yên tâm trở về, tỷ muội bọn nhỏ có ta chăm lo, chuyện chung thân của chúng, ta cũng sẽ cẩn thận lựa chọn".
Tô Hoa Anh gật đầu, nhân lúc Tô lão phu nhân nhắc tới hôn sự của tỷ muội Hà Như Liên, Hà Như Mạt, liền nói: "Có mẫu thân ngài trấn giữ, nữ nhi đương nhiên vô cùng yên tâm". Cũng bởi vì có ngoại tổ mẫu và cậu mợ trông nom, cho nên nàng mới muốn vì nữ nhi chọn lấy một gia môn huân quý trong kinh thành.
"Con yên tâm, tìm được chỗ tốt, ta sẽ lập tức phái người đưa tin cho con biết", Tô lão phu nhân trả lời, bà làm ngoại tổ mẫu, nhiều nhất chỉ giúp chọn người, quyết định cuối cùng vẫn phải do nữ nhi và người Hà gia.
"Ánh mắt của mẫu thân ngài tốt nhất, người ngài nhìn trúng, đương nhiên là tốt rồi", Tô Hoa Anh đáp: "Mẫu thân, đứa nhỏ Liên nhi, ngài cảm thấy nó thế nào?".
Con gái ruột thì không cần phải nói, tất nhiên sẽ được gả vào nơi tốt nhất.
Tô lão phu nhân suy nghĩ một chút, nói: "Tính tình ôn thuận, bộ dáng cũng đoan chính, lại biết tiến thoái, con dạy dỗ rất tốt. Bất quá chỉ là thứ nữ, tối đa cũng chỉ mất một phần hồi môn. Đối với thứ nữ mà nói, phải nuôi dạy tốt mới có thể mang về trợ lực lớn cho gia tộc, không nên kiến thức hạn hẹp, hà khắc thứ nữ, nuôi dạy khiến nó khiếp nhược hơn cả nha đầu. Cái này con cũng cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ giúp con tìm nhà tốt cho nó".
Tô lão phu nhân lúc còn trẻ cũng là người lợi hại, lão Quốc công có vài ái thiếp, nhưng mà bà quản lí chặt, không để bọn họ sinh được con. Sau khi lão Quốc công qua đời, bà liền trực tiếp đem bọn di nương, thị thiếp tới thôn trang ở xa, nhắm mắt làm ngơ. Nếu không phải lúc ấy sợ người đời chỉ trích bà ác độc, thì bà đã đem hết những kẻ hầu hạ dưới thân lão Quốc công bán đi, trực tiếp phát mại ra ngoài rồi.
Con trai bà, bà rất muốn nó khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn, nhưng con trai không yêu thích nhan sắc, nữ nhân hầu hạ bên cạnh chỉ lẻ loi vài người, bà biết rõ Tôn thị bên trong có động tay động chân, có điều, tuy động chân động tay nhưng cũng không gây ra sự tình sảy thai hay ảnh hưởng đến nhân mạng lần nào. Hơn nữa Quốc công phủ luôn được Hoàng Thượng coi trọng, dù được Hoàng Thượng coi trọng là tốt, nhưng cũng khiến không ít người soi mói, nhìn chằm chằm, chỉ cần xảy ra sơ sót sẽ để cho người ta nắm lấy nhược điểm.
Cho nên, bà cũng đành mắt nhắm mắt mở.
Nhưng nữ nhi Tô Hoa Anh, trong lòng bà lại có chút không thoải mái, nữ nhi được gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ. Bà vốn nghĩ, chị dâu nhà mẹ đẻ của bà vừa là mợ vừa là mẹ chồng của nữ nhi, thì sẽ thật tâm thương yêu nữ nhi, giúp nữ nhi trấn giữ đám thị thiếp, thông phòng.
Nhưng mà, đến cùng thì, cháu gái và nàng dâu không giống nhau, khi thân phận thay đổi thì cách đối đãi cũng thay đổi.
Tô Hoa Anh không biết suy nghĩ của Tô lão phu nhân, lúc còn trẻ nàng có chút âu hỏa, nhưng hôm nay con trai, con gái nàng đều đã trưởng thành, con trai có tiền đồ, con gái tài mạo xuất chúng, nàng lại là Hà gia đương gia chủ mẫu, cho nên trong lòng thấy rất thỏa mãn, vì vậy vừa cười vừa nói: "Đứa nhỏ Liên nhi này tính tình vô cùng ôn thuận. Mẫu thân, đại chất tử* tuy là vừa mới thành thân, nhưng tương lai sau này hắn còn muốn làm đại sự, hơn nữa, mấy ngày này nữ nhi nhìn thấy đại chất tức* tính tình cũng thật tốt. Mẫu thân, đứa nhỏ Liên nhi này, chi bằng, để nó giúp đỡ đại chất tức".
(đại chất tử: cháu trai cả / đại chất tức: cháu dâu cả)
Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền! (Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, ý nói những thứ tốt không để rơi vào tay người ngoài).
Nữ nhi đến kinh thành, hôm nay có tổ mẫu và cậu bên cạnh, đương nhiên sẽ lộ mặt bảo hộ, nhưng tương lai, ngoại tổ mẫu và cậu, mợ không còn thì sao? Nàng nhìn là hiểu, đứa nhỏ Tô Phỉ này, tính tình lãnh đạm, đừng nói là cùng nàng, ngay cả đối với tổ mẫu, phụ thân, kế mẫu, đệ, muội của hắn, hắn cũng không thân cận, ngoại lệ duy nhất chính là đại chất tức – Tiêu thị.
Cho nên... Hà Như Liên nhất định phải ở lại Quốc công phủ!
Tô Hoa Anh nói xong, ý tứ rất rõ ràng, là muốn đem Hà Như Liên gả cho Tô Phỉ làm thiếp. Tô lão phu nhân đem cốc trà trong tay đặt trên bàn, cau mày, không chút do dự đáp: "Không được!".
"Mẫu thân, có ngài và Đại ca ở đây, con tất nhiên là yên tâm Mạt nhi sẽ sống tốt ở kinh thành. Nhưng nữ nhi nhìn thấy đại chất tử tính cách quá mức lạnh lùng, chỉ sợ sau này hắn tiếp quản Quốc công phủ, sẽ hất tay mặc kệ Mạt nhi. Mẫu thân, lấy chồng ở xa... nữ nhi hiểu rõ gian khổ trong đó...", Tô Hoa Anh vừa nói, sắc mặt vừa mang theo thê lương, âm thanh cũng dẫn theo một tia nghẹn ngào.
Nàng cho dù được gả tới nhà ngoại, bà bà* là mợ, công công* là cậu ruột, phu quân là biểu ca, nhưng trong đó có bao nhiêu xót xa, nàng rất rõ ràng.
(bà bà: mẹ chồng / công công: cha chồng)
Tô lão phu nhân liền cảm thấy khó chịu, bản thân bà cũng là từ Lệ thành gả tới kinh thành, nữ nhi nói đến những gian khổ lấy chồng xa, bà cũng từng trải qua, làm sao bà không hiểu? Bà so với nữ nhi càng thêm rõ ràng hơn. Không khí trong phòng tựa hồ lập tức mang theo hương vị chua xót. Lặng yên hồi lâu, Tô lão phu nhân mới kéo tay Tô Hoa Anh: "Những năm này, vất vả con".
Tô Hoa Anh thu liễm xót xa trong đáy mắt, cười lắc đầu: "Nữ nhi không khổ cực, nữ nhi hôm nay có Vũ nhi tài hoa vượt qua chúng đồng môn, có Mạt nhi tri kỷ, có Nguyên nhi hoạt bát thông minh, vậy là đủ rồi".
Nụ cười trên mặt Tô Hoa Anh hạnh phúc mà thỏa mãn.
Tô lão phu nhân vui mừng gật đầu, biết rõ nữ nhi là vì cháu gái ngoại của bà mà suy nghĩ, Tô lão phu nhân mềm lòng vài phần, vì vậy đem đề tài cũ trở lại: "Con cũng biết đại chất tử con tính tình nhạt nhẽo, không bằng để Liên nhi đến bên người Khiêm nhi tính tình ôn hòa thì tốt hơn. Đứa bé Liên nhi kia ôn nhu lại hiểu lễ, nếu con có tâm, liền đem Liên nhi gả cho Khiêm nhi đi".
Để Hà Như Liên làm thiếp của Tô Khiêm? Tô Hoa Anh vô cùng ngạc nhiên, lập tức có chút hiểu, nàng đã nhiều năm không về kinh thành, những ngày này nàng làm sao mà không nhìn ra, mẫu thân và Đại ca đối xử với Tô Phỉ bạc tình, lạnh lùng, thiên vị? Nhất định là do kế mẫu Tôn thị tính kế bên trong!
Nàng là vì Hà Như Mạt suy nghĩ, đương nhiên phải đem Hà Như Liên gả cho Quốc công gia tương lai. Nhưng mẫu thân lại nói muốn nàng gả Hà Như Liên cho Tô Khiêm? Không thể phủ nhận, cháu trai Tô Khiêm cũng rất tốt, nhưng so với Tô Phỉ thì kém quá xa.
Lời này của mẫu thân...
Chẳng lẽ... Tô Hoa Anh trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ... muốn đem Quốc công phủ truyền cho Tô Khiêm? Muốn đoạt thế tử vị của Tô Phỉ sao?
Nhưng thế tử vị là do Hoàng Thượng phong, Hoàng Thượng lại rất sủng ái Tô Phỉ, việc này sao có thể dễ như vậy?
Có điều, hiện thời Hoàng Thượng tuổi lớn, hai năm qua thân thể lại không quá tốt, cho nên...
Tôn thị đây là đang ngủ đông, chờ đợi thời cơ?
Trong lòng Tô Hoa Anh suy nghĩ một phen, sau đó ánh mắt hướng nhìn Tô lão phu nhân, thấy sắc mặt bà như thường, do dự, vừa định mở miệng nói chuyện.
"Lão phu nhân, phu nhân đến", phía ngoài liền truyền đến tiếng bẩm báo của nha đầu.
Tô lão phu nhân nói: "Ừ, để cho nàng vào đi".
Hai người cũng không nói đến chuyện ban nãy nữa, vì vậy Tô Hoa Anh gọi nha đầu tiến đến, một lần nữa đi pha trà.
Tôn thị cười vui vẻ bước vào.
Nha đầu lên trà, uống hai hớp trà, Tôn thị nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói với Tô lão phu nhân: "Mẫu thân, khí trời vừa vặn, không bằng con cùng với cô nãi nãi và ngài đi dạo trong vườn một chút, mẫu thân, hoa trong vườn đang nở rất đẹp đó".
Ánh nắng tháng năm tươi sáng, hoa trong vườn đang mùa nở rộ, Tô lão phu nhân cũng liền cười gật đầu đáp ứng.
Tôn thị cùng Tô Hoa Anh hai người một tả một hữu đỡ lão phu nhân đi ra ngoài, một đám nha đầu bà tử túm tụm ở phía sau.
Hậu hoa viên muôn hoa đua thắm khoe hồng, quả nhiên là nở rộ ngàn sắc.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện việc nhà.
...
Editor: Ngọc Thương
Ba người dần dần đi về phía tây, Tôn thị cười nói: "A, lại vô thức đi tới bên này, mẫu thân, chi bằng thuận tiện tới Cảnh Tụy viên nhìn một chút, xem mấy nha đầu đang làm gì?".
"Mấy người trẻ tuổi các nàng tụ tập, chúng ta không nên đi, miễn cho bọn chúng câu nệ", Tô lão phu nhân dừng lại cước bộ, hướng mắt về phía Cảnh Tụy viên đáp.
"Đều là người trong nhà, gì mà câu nệ với không câu nệ, mẫu thân ngài tới đó, bọn trẻ chắc chắn càng thêm cao hứng". Tôn thị mang theo cười, đáy mắt lại thoáng hiện lên lo lắng. Đều đã tới đây, nàng sao có thể để lão phu nhân trở về? Mắt thấy nữ nhi các nàng đi Cảnh Tụy viên đã lâu như vậy! Trong lòng nàng càng phát ra bất an.
Tô Hoa Anh nhìn Tôn thị, suy nghĩ một chút, nói: "Mẫu thân, đại tẩu nói rất đúng, chi bằng chúng ta qua đó xem một chút?".
Tôn thị dẫn theo mẹ con bọn họ đi về phía bên này, tựa hồ có mục đích!
Nữ nhi đã mở miệng, Tô lão phu nhân tất nhiên không cự tuyệt nữa, vì vậy gật đầu: "Vậy thì đi qua xem một chút".
Ba người liền dẫn theo nha đầu bà tử đi về hướng Cảnh Tụy viên.
...
"Thế tử phu nhân, lão phu nhân, phu nhân và cô nãi nãi đến", tiểu nha đầu Anh Đào vào Tuyết đình, quỳ gối thi lễ, âm thanh giòn tan bẩm báo.
Thanh Ninh khẽ cười.
Đám người Tôn Ngọc Tuyết cũng theo bước Thanh Ninh đứng lên, chuẩn bị cùng nàng đi nghênh đón Tô lão phu nhân.
Các nàng vừa mới đứng dậy, xoay người, liền đã nhìn thấy Tôn thị cùng Tô Hoa Anh đỡ tay Tô lão phu nhân đi đến.
Tới thật là nhanh! Thanh Ninh cười nhạt, nghênh đón: "Tổ mẫu, mẫu thân, cô cô".
Đám người Tôn Ngọc Tuyết cũng vội vàng hành lễ.
"Chúng ta chỉ tới xem một chút, các ngươi đừng câu nệ", Tô lão phu nhân cười khoát tay.
"Tổ mẫu, con đỡ ngài", Tô Dao cười khanh khách đứng dậy, thay vị trí Tôn thị, Hà Như Mạt cũng tự nhiên thay vị trí Tô Hoa Anh.
"Các ngươi ở chỗ này ăn ngon, xem ra chúng ta có lộc ăn rồi", Tô Hoa Anh liếc nhìn xung quanh, ánh mắt rơi trên những món điểm tâm tinh mỹ trên mặt bàn, cười nói với Tô lão phu nhân: "Mẫu thân, ngài xem, nơi này cảnh sắc mê người, lại có đồ ăn ngon, bọn trẻ thật biết hưởng phúc".
Đôi mắt Tôn thị rơi trên bàn kia, dưa và trái cây thì bình thường, điểm tâm cũng coi như bình thường, nhưng mà... mâu quang Tôn thị rơi vào mấy cái chén chưa ăn xong, chén sứ trắng oánh nhuận như ngọc, màu trắng ngưu nhũ, còn có màu hồng cùng màu xanh biếc giao nhau...
Quá mức quen thuộc!
Hai chén! Một cỗ bất an nồng đậm từ đáy lòng dâng lên, Tôn thị run tay gắt gao nắm lấy tay Võ ma ma, quẹt qua một nụ cười gượng, ánh mắt nhìn về phía hai cái chén kia, hỏi: "Đó là thứ gì? Nhìn rất lạ mắt!".
"Cái này sao?". Tô Dao đỡ Tô lão phu nhân ngồi trên ghế, đưa tay bưng một trong hai chén đó, cười đáp: "Đây là quả lộ* đại tẩu để nha đầu làm cho chúng con".
(quả lộ: như là sinh tố, ta hiểu là như vậy)
Chờ Tô Dao vừa nói xong, Hà Như Liên dịu dàng cười lên tiếng: "Mợ, đây là đại biểu tẩu cố ý phân phó nha đầu làm cho chúng con, ăn thật ngon, mỗi người một hương vị".
Nói rồi Hà Như Liên cười đưa ngón tay chỉ vào mấy chén trên bàn, giới thiệu: "Đây là cho hai vị biểu tẩu, đây là cho Mạt nhi muội muội...".
Vậy hai chén đó là của Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết!
Cả người Tôn thị lập tức như rơi vào hầm băng, lỗ tai vang lên ong ong, hai chân đều run rẩy, có chút đứng không vững.
Võ ma ma nhận ra, ánh mắt hoảng sợ, đưa tay đỡ thân thể của Tôn thị.
"Mẫu thân sao vậy?", Thanh Ninh nhìn Tôn thị, ân cần hỏi.
"Có lẽ là đi nhiều bị mệt", Võ ma ma cười đáp, đưa tay dừng ở hông Tôn thị ra sức bóp một cái, kê lỗ tai nhỏ giọng kêu một tiếng: "Phu nhân!".
Đau đớn truyền đến, Tôn thị nhất thời phản ứng lại, ngẩng đầu đụng vào ánh mắt trong suốt của Thanh Ninh, cùng với thần sắc ân cần trên mặt nàng, liền muốn đi tới tát cho một phát, hàm răng cắn vào nhau vang lên lộp cộp!
Tiêu Thanh Ninh, sao nó dám!
Sao nó dám ác độc như thế, đem hồng nhan và lục châu cho Dao nhi và Tôn Ngọc Tuyết ăn?
Là nó cố ý!
Nhưng sao nó biết?
Tôn thị tức giận, răng như muốn cắn nát, một tay siết chặt tay Võ ma ma, tay kia móng tay oán hận đâm vào lòng bàn tay.
"Mấy ngày nay là tết Đoan Ngọ, bận rộn như thế nhất định là rất mệt, mẫu thân, ngài mau đến bên này nghỉ một chút", Thanh Ninh vội vàng cười nói.
Lại còn ra vẻ quan tâm! Tôn thị cơ hồ muốn phun ra máu đen, ánh mắt âm độc róc mắt Thanh Ninh, hít sâu một hơi, đôi mắt phút chốc chuyển sang phía Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao, nghiêm túc nói: "Ngọc Tuyết, thân thể ngươi vốn yếu, sao lại tham miệng ăn những thứ lạnh thế này? Bình thường ta dặn ngươi ăn kiêng, ngươi liền cho những lời ta nói như gió thoảng bên tai? Còn ngươi nữa, Dao nhi, không phải ta đã nói ngươi không thể ăn những thứ lạnh hay sao?".
"Mẫu thân...", giáo huấn nàng ngay trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Tôn Ngọc Tuyết lập tức liếc trắng, lệ lóng lánh:"Đây là dưa và trái cây, hơn nữa cũng không phải ướp lạnh".
Tô Dao cũng rất ủy khuất: "Mẫu thân, thân thể con rất tốt mà".
"Đang yên đang lành, ngươi nói chúng nó làm cái gì?", Tô lão phu nhân nhíu mày trách Tôn thị, sau đó nhìn về phía Tôn Ngọc Tuyết và Tô Dao an ủi: "Mẫu thân các con cũng là vì muốn tốt cho các con, đều đừng để trong lòng, về sau phải nhớ kỹ".
"Đều do con cân nhắc không chu toàn", Thanh Ninh áy náy, nói xong nhìn về phía Tôn thị, mỉm cười: "Mẫu thân, ngài đừng lo lắng, đệ muội thể cốt yếu, một chén còn chưa ăn xong, Tam muội muội thân thể không tốt, tuy là ăn nhiều hơn một chén, nhưng hẳn là không có việc gì".
Nếu chỉ có Tôn Ngọc Tuyết, nàng thực không vội, nhưng mà cộng thêm cả Tô Dao thì không giống nhau, Tô Dao là con gái ruột thịt của nàng! Lại còn ăn nhiều hơn một chén! Nếu tương lai nữ nhi không thể sinh con, đây không phải là đã phá hủy nó cả đời sao? Có lẽ vẫn còn kịp... Sắc mặt Tôn thị lập tức trắng bệch, động tác so với suy nghĩ còn nhanh hơn, đưa tay kéo Tô Dao, vỗ lưng Tô Dao gấp gáp nói: "Mau phun ra, mau phun ra!".
Đây là...
Ánh mắt mọi người mang theo thâm ý nhìn Tôn thị.
Đôi mắt Thanh Ninh lập tức trong suốt, trong mắt dẫn theo thủy quang mờ mịt, cực kỳ ủy khuất nói với Tôn thị: "Mẫu thân, ngài làm vậy là có ý gì? Là hoài nghi con hạ độc Tam muội muội sao?".