Chuyện không phải đã xong rồi sao?
Như thế nào qua rất nhiều ngày, đột nhiên lại đoạt cáo mệnh của nàng?
Nàng là thê tử của Quốc công gia, không có cáo mệnh, nàng sao có thể lui tới giao tiếp với người ngoài được đây? Xưa nay, mỗi khi nàng lui tới với các quý phu nhân cao môn đại hộ, bọn họ chẳng phải vô cùng tôn kính nàng? Không! Sẽ không!
Thân là Quốc công phu nhân nhưng không có cáo mệnh, còn không phải sẽ bị người đời cười nhạo mỉa mai!
Nàng vốn nghĩ chỉ cần đón Tiêu Thanh Ninh từ Định Tây hầu phủ trở lại là tốt rồi.
Nàng cũng chỉ cho rằng, hôm đó tại Phượng Nghi cung, bị Hoàng Hậu nương nương khiển trách và phạt quỳ đã là hình phạt lớn nhất rồi, không ngờ sau vài ngày sóng êm gió lặng, Hoàng Thượng lại đột nhiên truyền khẩu dụ xuống. Tôn thị ngoài ý, không muốn tiếp nhận sự thật này!
Tôn thị sững sờ nhìn công công nội thị, cảm thấy hai bên tai ong ong rung động, câu nói kế tiếp của nội thị, nàng đều nghe không rõ hắn nói cái gì, chỉ có thể nhìn khẩu hình của hắn khẽ đóng khẽ mở.
Không chỉ riêng Tôn thị khiếp sợ, mà Tô Hoa Anh, Tô lão phu nhân, Tô Dao cùng Tôn Ngọc Tuyết và tỷ đệ Hà gia cũng cũng vô cùng khiếp sợ. Chỉ là, tuy các nàng rất kinh ngạc, ngoại trừ Tô Dao, những người còn lại đều không ai ngẩng đầu.
Nội thị tới truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, là đại biểu cho Hoàng Thượng, bất kể ai ngẩng đầu lên, cũng là bất kính đối với Hoàng Thượng!
Thanh Ninh cúi mắt nhìn xuống đất, sắc mặt bình tĩnh.
Mà Tô Hoa Kiểm, Tô Phỉ, Tô Khiêm không ai có vẻ kinh ngạc, hiển nhiên ba người đã biết trước chuyện này.
Tô Dao sắc mặt tuyết trắng, kinh hãi nhìn Tôn thị, sau đó lại nhìn về phía nội thị.
Nội thị thấy Tôn thị và Tô Dao cùng ngẩng đầu, lời nói trong miệng có chút dừng lại.
Tô Dao liền vội vàng thõng đầu xuống.
Lông mày nội thị khẽ nhíu, ánh mắt nhìn hướng Tôn thị.
Tôn thị giật mình một cái, gấp rút phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng cúi đầu.
Nội thị thu hồi ánh mắt, đem câu nói kế tiếp nói cho xong.
"Tạ Hoàng Thượng ân điển", mọi người khấu tạ.
Tôn thị dập đầu, răng cắn vào môi, một chữ đều không nói ra.
Mọi người từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt Tôn thị có chút chột dạ, hai chân mềm nhũn, Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết thấy thế liền vội vã một tả một hữu đỡ nàng.
"Làm phiền công công". Tô Hoa Kiểm nói.
"Quốc công gia khách khí". Nội thị phẩy phất trần: "Tạp gia hôm nay cũng đến, vậy hôm nay thuận tiện liền đem triều phục và phối sức của phu nhân đều lấy đi, thuận đường đưa về Lễ bộ, miễn cho trở về, người Lễ bộ lại phải đi một chuyến".
Tôn Lâm Lang quá cố là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Tôn thị làm kế thất, tất nhiên là thấp hơn so với vợ cả Tôn Lâm Lang, là từ nhất phẩm phu nhân. Triều phục và phối sức của cáo mệnh phu nhân được Lễ bộ phát theo quy định.
Cáo mệnh bị đoạt, triều phục đương nhiên cũng phải thu hồi.
"Vậy phiền công công", Tô Hoa Kiểm nói, đầu tiên là mời công công ngồi xuống uống trà, thấy sắc mặt Tôn thị trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ không kịp phản ứng, vì vậy liền phân phó Võ ma ma: "Ngươi dẫn người nhanh đi đem triều phục và phối sức của phu nhân thu thập lại, sau đó mang tới đây".
Võ ma ma gấp rút ứng, ra khỏi đại sảnh đi thu dọn đồ đạc.
Tô Hoa Kiểm cùng Tô lão phu nhân nói chuyện với nội thị, muốn từ trong miệng nội thị moi ra được vài điều, nhưng, nội thị là đồ đệ La Hải tự mình chọn mang ra ngoài, nói chuyện tất nhiên là giọt nước không lọt.
Thanh Ninh cùng Tô Phỉ yên lặng ngồi một bên.
Tôn thị khiếp sợ, phẫn nộ, khó chịu, có lời muốn nói, nhưng nội thị còn đang ở đây, nàng đành phải cắn chặt môi ngồi bên cạnh, không dám mở miệng.
Những người còn lại cũng không ai nói gì.
**
Editor: Ngọc Thương
Võ ma ma làm việc lưu loát, rất nhanh đều đã thu thập xong mọi thứ, cầm đồ đi đến. Nội thị thấy Võ ma ma mang đồ đến đủ, buông cốc trà trong tay xuống, liền đứng dậy cáo từ.
Tô Hoa Kiểm khách sáo giữ lại một phen, sau đó phân phó quản gia tiễn nội thị ra ngoài.
Chờ nội thị đi khỏi, Tôn thị vọt đến nắm lấy ống tay áo của Tô Hoa Kiểm, hỏi: "Quốc công gia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao Hoàng Thượng lại đột nhiên hạ xuống thánh chỉ đoạt cáo mệnh của thiếp như vậy?". Nếu muốn trừng phạt nàng, tại sao không rơi xuống sớm mấy ngày trước?
Hết lần này tới lần khác, chính mình cho rằng mọi chuyện đã qua rồi, thời điểm tâm tình chuyển biến tốt đẹp, lại đột nhiên có sét đánh giữa trời quang. Hiện tại nàng cảm thấy như rơi vào một cơn ác mộng, một chút cũng không dám tin, nhưng ngón tay bóp vào tay, truyền đến tâm đau đớn, lại cho nàng hiểu rõ ràng, đây không phải là mộng, mà là sự thật!
Tô Hoa Kiểm nghiêng đầu nhìn về phía nàng, an ủi: "Nàng tỉnh táo một chút".
"Quốc công gia...", Tôn thị lập tức lệ rơi đầy mặt, thanh âm thê lương: "Quốc công gia, thiếp sao tỉnh táo được? Từ nay về sau, thiếp như thế nào gặp người? Như thế nào đối nhân xử thế? Người ngoài sẽ nhìn vào Quốc công phủ như thế nào đây?".
Không có cáo mệnh, nàng sao có thể cùng người ngoài giao tiếp?
Chưa nói đến lời trào phúng của người khác, chỉ cần ánh mắt của các nàng nhìn vào, cũng đủ để Tôn thị cảm thấy như rơi xuống vực sâu!
Nghe vậy, trong mắt Tô Hoa Kiểm thoáng hiện lên quyết đoán, thấy bộ dáng Tôn thị khóc đến không thành tiếng, lập tức lại có chút không đành lòng.
Trong tình huống này, Hà Như Nguyên ngày thường hoạt bát đáng yêu, giờ cũng không dám lên tiếng, thành thật cùng hai vị tỷ tỷ ngồi bên người mẫu thân Tô Hoa Anh.
Tô Hoa Anh nhìn Hà Như Nguyên, nhỏ giọng phân phó hai người Hà Như Liên, Hà Như Mạt: "Đệ đệ các con có chút đói bụng, các con dẫn nó đi ăn điểm tâm trước đi".
Mang Hà Như Nguyên ra ngoài ăn điểm tâm, đương nhiên không cần Hà Như Liên và Hà Như Mạt đích thân đưa đi, Tô Hoa Anh nói vậy là muốn ly khai ba tỷ đệ bọn họ. Chuyện dù sao cũng dính đến mợ của bọn nhỏ, bọn chúng làm vãn bối, hai người là cô nương khuê nữ, một người là tiểu tử choai choai, tất nhiên phải tránh đi mới tốt.
Hà Như Liên cùng Hà Như Mạt gật đầu ứng, đứng dậy quỳ gối hành lễ cho mọi người rồi lui ra ngoài.
"Quốc công gia...", Tôn thị siết chặt ống tay áo của Tô Hoa Kiểm, bả vai run run khóc nấc.
"Mẫu thân, ngài trước tiên nghe phụ thân, những thứ khác sau này hãy nói", Tô Khiêm đứng dậy đi tới, muốn đỡ Tôn thị trở lại chỗ ngồi.
Tôn thị liền nắm lấy ống tay áo Tô Khiêm, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: "Khiêm nhi, con nói đi, là chuyện gì xảy ra?". Nàng là nữ tử trong hậu viện, không hỏi qua chuyện triều đình, nhưng việc này dính đến nàng cùng Quốc công phủ, vì vậy mấy ngày vừa rồi, nàng đã phái người đi tìm hiểu, tự nàng cũng hỏi qua Tô Khiêm, Tô Hoa Kiểm, hoặc là người hầu cận tùy thân của Tô Hoa Kiểm.
Cho nên nàng biết rõ, mấy ngày nay, Ngự sử tiếp tục sâm tấu Tô Hoa Kiểm, nhưng Hoàng Thượng đều áp tất cả sang một bên, không để ý đến.
Thái độ của Hoàng Thượng khiến nàng không cân nhắc được, nhưng nàng rất rõ, Quốc công phủ là công tước nhất đẳng huân quý, Hoàng Thượng cũng rất nể trọng Quốc công phủ, hơn nữa, chuyện này nói thế nào cũng là chuyện hậu viện, chuyện trong nhà của Quốc công phủ. Những ngày gần đây, Hoàng Thượng đều không tỏ thái độ, Tôn thị suy nghĩ tỉ mỉ rất lâu, liền cho rằng, phía trước Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đã biểu lộ thái độ, hôm nay Tô Phỉ và Tiêu Thanh Ninh cũng đã trở về nhà, cuộc sống yên bình của nàng ở Quốc công phủ rốt cuộc cũng đã quay trở lại.
Vì thế nàng liền yên tâm, không suy nghĩ nhiều nữa.
"Khiêm nhi bất quá chỉ là một tiểu quan lục phẩm, không phải cận thần bên cạnh Hoàng Thượng, nó làm sao biết được tâm tư của Hoàng Thượng!". Tô lão phu nhân trầm mặt nhìn Tôn thị, không vui nói.
Đây là ý tứ của Hoàng Thượng, nàng dám nghi vấn gì sao? Chẳng lẽ, biết được ý tứ của Hoàng Thượng rồi, còn muốn đi tìm Hoàng Thượng cãi lại?
"Mẫu thân", Tô Dao đứng dậy đi tới bên cạnh Tôn thị, ôm cánh tay nàng, khóc theo.
Tô Hoa Anh hướng Tôn thị khuyên nhủ: "Đại tẩu, tẩu trước không nên kích động. Có lời gì, chờ bình tĩnh lại rồi nói sau. Hoàng Thượng có thể thu cáo mệnh của tẩu, chờ chuyện qua đi, tự liền có thể ban lại cáo mệnh cho tẩu thôi".
Tôn thị nghe lời nói của Tô Hoa Anh, thần sắc hơi động, có chút hoảng hốt, lẩm bẩm: "Ban lại cáo mệnh...?".
"Đúng vậy, đại tẩu cũng biết, Đại ca là người có năng lực, đến lúc có công lao, Hoàng Thượng tự liền phong thưởng, tới lúc đó không thiếu được sẽ phong thưởng cho tẩu". Tô Hoa Anh gật đầu nói: "Cho nên, chờ Hoàng Thượng hết giận, chuyện này qua đi, mọi người đều quên thì tốt rồi".
Quên?
Làm sao có thể!
Một năm nửa năm, chuyện có thể sẽ yên tĩnh, mọi người cũng đều không nghị luận nữa, nhưng mà, nếu lại có chuyện gì xảy ra, chuyện này sẽ lại bị mang ra tiếp tục bàn tán.
Quanh đi quẩn lại, trừ phi lúc ấy nàng nằm trong lòng đất, người ta mới không để ý đến nàng nữa!
"Đại tẩu, tẩu cũng yên tâm, mặc dù mất đi cáo mệnh, nhưng tẩu vẫn là Quốc công phu nhân, là Quốc công phủ đương gia chủ mẫu", Tô Hoa Anh lại an ủi.
Tô lão phu nhân lập tức hung hăng nhíu mày.
Cáo mệnh bị Hoàng Thượng thu hồi, Tôn thị lại bị Hoàng Hậu nương nương trách phạt, đương gia chủ mẫu bị đế hậu trừng phạt, còn phu nhân nhà huân quý thế gia nào muốn nguyện ý lui tới với người như vậy nữa?
Tuy hậu trạch chỉ là nơi các phu nhân sinh hoạt, nhưng, trên triều đình quan hệ rắc rối phức tạp, rất nhiều điều đều là thông qua quan hệ giữa các phu nhân hậu trạch.
Bởi vậy, đối với các thế gia huân quý, quan hệ ngoại giao giữa các vị đương gia chủ mẫu là vô cùng trọng yếu.
Tô lão phu nhân cau mày nhìn Tôn thị, không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Hôm nay danh dự mất sạch không còn gì, lại bị đế hậu chán ghét, Tôn thị đã không còn thích hợp tiếp tục chưởng quản công việc bếp núc của Quốc công phủ nữa rồi. Nếu không, cùng các nhà lui tới, sẽ làm mất thể diện Quốc công phủ.
Nhưng, lúc này Tôn thị không làm.
Thì nên thế nào... Đôi mắt Tô lão phu nhân nhìn sang Thanh Ninh, lông mày càng cau chặt hơn.
Sau đó lại nhìn sang phương hoa tuyệt đại, quốc sắc vô song Tôn Ngọc Tuyết. Tô lão phu nhân vẫn khóa chặt lông mày, không hề buông lỏng.
...
Sắc mặt Tôn thị không có bởi vì lời nói của Tô Hoa Anh mà hòa hoãn, ngược lại, càng thêm ngưng trọng, khẽ ngẩng đầu mang theo một phần thấp thỏm nhìn Tô lão phu nhân, thấy sắc mặt Tô lão phu nhân, tâm Tôn thị chợt rớt xuống đất.
"Mẫu thân, cô cô nói đúng, ngài trước đừng khóc", Tô Khiêm theo lời Tô Hoa Anh, an ủi Tôn thị.
Tô Dao đỡ Tôn thị, bỗng phịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Tô Hoa Kiểm, khóc cầu khẩn: "Phụ thân, ngài đi cầu xin Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng tha cho mẫu thân đi. Cầu xin, van xin ngài, phụ thân, ngài đi cầu xin Hoàng Thượng, nói với Hoàng Thượng là mẫu thân sơ sẩy...".
"Được rồi, đứng lên đi", Tô Hoa Kiểm lạnh lùng cắt đứt lời Tô Dao.
"Phụ thân...", Tô Hoa Kiểm từ trước đến nay đối với nàng vẻ mặt luôn ôn hòa, đột nhiên lại lạnh lùng, nghiêm khắc như thế, Tô Dao có chút ngạc nhiên, không cam lòng, còn muốn nói nữa.
Tôn Ngọc Tuyết vội vàng đi tới, quỳ gối bên cạnh Tô Dao, đỡ Tô Dao, nói với Tô Hoa Kiểm: "Phụ thân, Dao nhi nàng là lo lắng cho mẫu thân, sốt ruột cho mẫu thân mà thôi".
Sắc mặt Tô Hoa Kiểm ôn hòa chút ít, nói: "Con đứng lên đi, chuyện này, phụ thân trong lòng tự có quyết định".
Nói xong, Tô Hoa Kiểm ngưng trọng nhìn Tô lão phu nhân, sau đó phân phó Võ ma ma cùng Đan ma ma sau lưng Tô lão phu nhân: "Phu nhân tinh thần không tốt, từ hôm nay đưa đi từ đường tĩnh dưỡng, hai vị trở về chuẩn bị thu thập một chút".
Tinh thần không tốt, đi từ đường tĩnh dưỡng?
Nói thì dễ nghe, chẳng qua là muốn đưa nàng đến từ đường giam lại! Tôn thị không ngờ Tô Hoa Kiểm đột nhiên nói vậy, lần này xem như liên tiếp luân phiên nhận đả kích, khiến Tôn thị sụp xuống, lập tức mất đi lý trí, mắt đỏ lên, đẩy tay Tô Khiêm, nhìn về phía Tô Hoa Kiểm: "Đi từ đường cái gì? Ta không đi, tinh thần ta rất tốt, tại sao phải đi từ đường?".
Tô Phỉ và Thanh Ninh vẫn im lặng, không lên tiếng như cũ, cũng không vì lời của Tô Hoa Kiểm mà kinh ngạc.
Tô Hoa Anh, Tô Dao, Tô Khiêm, Tôn Ngọc Tuyết đứng bên cạnh ngược lại đều rất kinh ngạc nhìn Tô Hoa Kiểm.
Duy chỉ có Tô lão phu nhân không có vẻ gì ngạc nhiên.
"Nàng quay lại tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, đối với thân thể nàng cũng tốt hơn", Tô Hoa Kiểm nói.
"Không...." Tôn thị lắc đầu, bổ nhào đến trước mặt Tô lão phu nhân: "Mẫu thân, con dâu không đi từ đường, ngài cứu con".
Nói xong liền bang bang dập đầu lạy ba cái, dập đầu xong, trán lập tức đỏ tia máu.
"Phụ thân, ngài đừng đưa mẫu thân đi từ đường, nữ nhi cầu xin ngài, van xin ngài". Tô Dao mới được Tôn Ngọc Tuyết đỡ lên, lại vội vàng quỳ xuống, khóc khổ cầu xin Tô Hoa Kiểm, rồi lại nhìn về phía Tô lão phu nhân: "Tổ mẫu, ngài mau khuyên nhủ phụ thân, đừng đưa mẫu thân đi từ đường".
"Ngươi đứng lên đi, phụ thân ngươi tự có quyết định". Tô lão phu nhân đáp lời Tô Dao.
Thấy Tô lão phu nhân một chút cũng không để ý, Tô Dao lại nói với Tô Hoa Kiểm: "Phụ thân, ngài đừng đưa mẫu thân đi, nữ nhi cầu xin ngài".
"Tổ mẫu, phụ thân, đừng đưa mẫu thân đi từ đường", Tô Khiêm quỳ xuống.
Tôn Ngọc Tuyết cũng bận rộn quỳ xuống, khổ cầu.
"Khiêm nhi, Dao nhi". Tôn thị xoay người ôm Tô Dao cùng Tô Khiêm.
Mẫu tử ba người nhất thời gào thét khóc thành một đoàn.
"Đều đứng lên cho ta, đều thu nước mắt lại, chỉ đưa mẫu thân các ngươi đi từ đường dưỡng thân thể, các ngươi khóc cái gì? Nhà này có miếu ở trong phủ, các ngươi tùy thời cũng có thể đi thăm mẫu thân, có cái gì mà phải khóc?", Tô lão phu nhân nghe tiếng khóc buồn bã của ba người bọn họ, lớn tiếng nói.
"Tổ mẫu, đừng, đừng đưa mẫu thân đi từ đường", Tô Dao ôm Tôn thị thật chặt, khóc ròng.
Đại gia đình chỉ khi xử phạt người phạm vào lỗi lầm lớn mới đưa đi từ đường, mẫu thân lần này vào từ đường rồi, không biết lúc nào mới có thể trở ra! Bên ngoài đồn đãi về nàng không tốt, hôm trước, thời điểm mẫu thân đi Định Tây hầu phủ, nàng đã giấu mẫu thân xuất phủ một chuyến, mang theo màn che mặt, đi y quán, tìm đại phu chẩn mạch cho nàng, đại phu nói, nàng có cung hàn chi mạch. (hàn mạch ý là sau này khó hoài thai)
Nếu bây giờ mẫu thân phải đi từ đường, chuyện chung thân của nàng, ai sẽ giúp nàng xử lý, tương lai của nàng, ai sẽ vì nàng mà nghĩ đây? (NT: hóa ra không phải nghĩ cho mẹ, mà là nghĩ cho mình, nể cái con này thật)
Tô Dao gắt gao ôm lấy cánh tay Tôn thị, đôi mắt đảo qua Tô Phỉ và Thanh Ninh đang ung dung uống trà, hướng hai người quỳ bò lên một bước: "Đại ca, huynh van cầu Hoàng Thượng đi, Hoàng Thượng sủng ái huynh nhất, lời huynh nói, nhất định Hoàng Thượng sẽ nghe. Chỉ cần Hoàng Thượng không tức giận, phụ thân cũng sẽ không đưa mẫu thân đi. Đại ca, cầu xin huynh".
Cầu xin Tô Phỉ? Thanh Ninh không khỏi nở nụ cười.
Tô Phỉ không nhanh không chậm hớp một ngụm trà, đáp: "Tâm tư của Hoàng Thượng, nào dễ dàng để chúng ta dao động".
"Đại ca...", biết người đại ca này cho tới bây giờ đều luôn lãnh đạm, Tô Dao vội vàng nhìn về phía Thanh Ninh: "Đại tẩu, tẩu nói với Đại ca một chút, để Đại ca đi cầu xin Hoàng Thượng đi".
Thanh Ninh trả lời: "Ta không dám hỏi đến chuyện triều đình".
Tô Dao nhìn hai người, đau thương trên mặt lập tức mang theo phẫn uất, tức giận dâng trào, liền không lựa lời nói: "Ta biết các ngươi oán mẫu thân, nhưng mẫu thân chỉ là sơ sót, là cử chỉ vô tâm. Mẫu thân không phải mệnh quan triều đình, chỉ là nữ nhân hậu trạch, đây chẳng qua là chuyện nhà Tô gia chúng ta, làm sao lại đột nhiên như thế, hay là có người ở bên cạnh Hoàng Thượng nói lời gièm pha...?".
Ngụ ý trách cứ Tô Phỉ trước mặt Hoàng Thượng nói lời gièm pha, ngữ khí cũng mang vài phần bất mãn với Hoàng Thượng.
Thanh Ninh không khỏi mỉm cười nhìn Tô Dao.
Tô Phỉ ngược lại văn phong bất động.
Tôn thị lập tức lấy tay bưng kín miệng Tô Dao.
Tô Hoa Kiểm đột nhiên trầm mặt, nghiêm nghị quát lên: "Dao nhi, câm miệng!".
Tô Hoa Kiểm nói chuyện nóng nảy như vậy, sắc mặt lại rất nghiêm khắc, dọa Tô Dao lập tức cấm thanh.
Tô lão phu nhân, Tôn thị, Tô Hoa Anh, Tôn Ngọc Tuyết, Tô Khiêm đều hoảng sợ vô cùng.
Tôn thị ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ và Thanh Ninh, trong lòng lại vì lời của Tô Dao mà đột nhiên như thể đã hiểu rõ. Mới vừa rồi do nàng quá kinh hoàng, cho nên không nghĩ tới điều này.
Sắc mặt Tôn thị từ trắng chuyển thành xanh, sau đó lại từ xanh chuyển thành trắng.
Hoàng Thượng chưa từng hỏi gì, là vì lúc đó Tô Phỉ và Tiêu Thanh Ninh chưa trở về Quốc công phủ, Hoàng Thượng đây là muốn tạo thế cho bọn họ!
Công khai cho bọn họ chỗ dựa!
Cho nên, hôm qua bọn họ vừa về đến nơi, hôm nay Hoàng Thượng liền đem ý chỉ đi xuống!
Tôn thị lập tức cảm thấy hai mắt choáng váng.
Sớm biết như vậy, nàng đã giả bệnh, bệnh ba tháng nửa năm, đến lúc đó, có thể danh chính ngôn thuận triệu Tiêu Thanh Ninh trở lại chăm sóc mẹ chồng!
"Đại ca, Đại tẩu, vừa rồi Dao nhi quá mức kích động, cho nên mới nói lời không phải", Tô Khiêm nhìn về phía Tô Phỉ và Thanh Ninh nói.
"Đại ca, Đại tẩu chớ có cùng nàng so đo, nàng không hiểu chuyện", Tôn Ngọc Tuyết cũng nói theo, sau đó quay sang Tô Dao: "Dao nhi, trở về phòng cùng ta trước đi".
Nghe lời của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết, Tô Dao mới vừa bị Tô Hoa Kiểm dọa phát sợ, lúc này cũng hồi phục thần trí, đưa tay đẩy bàn tay Tôn thị đang che miệng nàng ra, nén lệ, ánh mắt mang theo lửa giận, thẳng tắp nhìn Tô Phỉ và Thanh Ninh, lớn tiếng chất vấn: "Là các ngươi, là các ngươi có phải không? Đây hết thảy đều là các ngươi làm đúng không? Khiến cho mẫu thân bị trừng phạt còn chưa đủ, còn làm cho phụ thân không thể không đem mẫu thân đi từ đường?".
Nghe vậy, Tô Phỉ ngước mắt, khẽ liếc nhanh qua mọi người ở chỗ này, sau đó ánh mắt rơi trên người Tô Dao, đôi con ngươi bình tĩnh, tĩnh mịch như nước hồ, chỉ nhìn chốc lát, đột nhiên phác thảo một nụ cười dưới khóe môi, nhàn nhạt nói: "Trừng phạt mẫu thân là Hoàng Thượng, Tô Dao, ý của muội là muốn lên án Hoàng Thượng làm sai?".
Mâu quang nhìn hướng Tô Hoa Kiểm, hơi chút chựng lại: "Muốn đưa mẫu thân đi từ đường là phụ thân, phụ thân ở đây, có phải là bị ép buộc bất đắc dĩ hay không, muội chính miệng hỏi phụ thân một chút, chẳng phải sẽ biết hay sao?".
HẾT CHƯƠNG 27
***